Chương 2

1.3K 171 27
                                    

Chương 2 

Vong Tể vùng vẫy đạp chân ngắn nhỏ chạy tới ôm đùi của bạch y nam tử.

Bạch y nam tử một tay phe phẩy quạt xếp, một tay sờ đầu Vong Tể, đôi mắt híp lại nhìn Chu Tử Thư chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng, nhìn đến mức Chu Tử Thư theo bản năng mà vươn tay đến bên eo lấy Bạch Y Kiếm ra khỏi vỏ.

"Không biết các hạ là..." Chu Tử Thư mặt đầy cảnh giác hỏi.

"Mẫu thân người ngốc quá, đây là cha đó!" Vong Tể đứng giữa hai người, nhìn người này lại nhìn người kia.

Bạch y nam tử thấy biểu tình lãnh đạm của Chu Tử Thư không giống giả vờ, trên mặt hiện lên một tia do dự không rõ, dừng một chút, thế nhưng tiến lên một bước, duỗi tay muốn sờ mặt Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư làm sao có thể để hắn đắc thủ, Bạch Y Kiếm lóe hàn quang, giữa hai người tràn ngập không khí căng thẳng, hai người đánh mấy chục chiêu, bạch y nam tử kẹp mũi kiếm Bạch Y giữa hai ngón tay, dưới chân xoay một cái liền đến trước mặt Chu Tử Thư.

"Kiếm tốt."

Ánh mắt nam tử vô cùng nóng bỏng lại mang theo ý cười tùy tiện, còn có chút lửa giận loáng thoáng, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy người này thật sự vô cùng kỳ quái, nhưng y không muốn có liên quan gì đến gia hỏa này.

Hai người bàn luận mấy chiêu liền ngừng tay, Chu Tử Thư không muốn dây dưa với hắn quá nhiều, mà bạch y nam tử kia dừng lại bởi vì... Vong Tể đã bám lên chân hắn.

"Cha hư quá!" Vong Tể nắm chặt hai tay thành quyền nhỏ đánh lên người bạch y nam tử vài cái: "Không được đánh mẫu thân!"

Bạch y nam tử không biết nên khóc hay cười: "Nhãi con, con nhìn rõ một chút đi, là ta nuôi con từ nhỏ cho tới lớn chừng này, như thế nào con vừa nhìn thấy y thì đã che chở cho y như vậy rồi?"

"Con đương nhiên là phải che chở cho mẫu thân!" Vong Tể tức giận đến mặt và cổ đều đỏ lên: "Người lại đánh! Đánh nữa thì người không còn lão bà đâu!"

Thu Bạch Y Kiếm vào vỏ, Chu Tử Thư lạnh lùng liếc mắt nhìn bạch y nam tử một cái, thấy người này dường như trời sinh đã có bộ dạng cợt nhả này, chỉ là ý cười kia khiến y không thể nhìn thấu, lúc hắn nhìn Vong Tể thì trong mắt vẫn lạnh lẽo, chỉ có ngẫu nhiên lúc chạm mắt với y mới có thể thấy được một chút ôn nhu... trong lòng y chấn động, không biết người này rốt cuộc là ai.

Lúc này Trương Thành Lĩnh ở bên cạnh lên tiếng: "Cái kia... đa tạ các hạ cứu giúp, không biết xưng hô với các hạ như thế nào?"

"Ôn, Ôn Khách Hành." Bạch y nam tử trả lời, sau đó chỉ chỉ tử y cô nương bên cạnh: "Đây là tỳ nữ nhà ta, Cố Tương." Lại chỉ chỉ Vong Tể bên chân mình: "Đây là hài tử nhà ta, Vong Tể."

Trương Thành Lĩnh gật gật đầu, lại nhìn về phía Chu Tử Thư... lúc này Chu Tử Thư mới phát hiện mình vẫn chưa nói tên.

"Ta tên Chu Tự."

"Chu Tự?" Ôn Khách Hành ý cười doanh doanh: "Chu nhi bất tỉ, thân nhược phi tự, tên hay."

Chu Tử Thư không để ý đến hắn.

"Thì ra là hai vị đại hiệp Ôn Chu." Trương Thành Lĩnh ôm quyền nói: "Đêm nay đa tạ hai vị cứu giúp, chờ hừng đông ta phải về Kính Hồ Kiếm phái báo với phụ thân, phụ thân ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của hai vị."

[EDIT - HOÀN] [Ôn Chu đồng nhân] Lịch hiểm ký của Vong TểWhere stories live. Discover now