Chương 5

1K 152 15
                                    

Chương 5 

Có Ôn đại thiện nhân đi cùng, một đường này bọn hồ tha hồ ăn uống chơi bời.

Trương Thành Lĩnh trời sinh tâm tính tốt, có thể nói là tuyệt phối với Cố Tương vô tâm vô phế, dọc đường đi chuyện chọi gà đấu cẩu gì cũng làm, thường xuyên chọc Ôn Khách Hành tức giận đến muốn xòe quạt đánh người. Mỗi lúc như vậy, Chu Tử Thư sẽ ôm Vong Tể ngồi một bên xem họ đại náo thiên cung, như một đóa hoa cao lãnh mà khinh thường bọn họ.

Hôm nay đi ngang qua một trấn, Ôn Khách Hành rộng rãi bao một gian khách điếm, nhường phòng chữ thiên xa hoa nhất cho Chu Tử Thư, Chu Tử Thư cũng không khách khí, ôm Vong Tể đi vào, Cố Tương và Trương Thành Lĩnh cũng tự chọn phòng mình thích, chuẩn bị trải qua một đêm yên lành, ngày mai lại lên đường.

Vào đêm, Chu Tử Thư giúp Vong Tể chơi đùa cả ngày tắm rửa rồi đi ngủ.

Nhãi con này trừ việc có chút dính người thì không khóc không quậy đặc biệt ngoan ngoãn, nhiều nhất cũng chỉ dùng đôi mắt ngập nước nhìn y mà thôi, nhìn khiến y mềm lòng, mấy ngày qua Chu Tử Thư đã sớm quen, nếu y có một đứa con trai như vậy cũng khá tốt.

Đáng tiếc, người ta đã có cha ruột rồi.

Vong Tể nằm trên giường hô hấp vững vàng, tay nhỏ nắm chặt góc áo ngoài của Chu Tử Thư, Chu Tử Thư đắp chăn cho bé con, đứng dậy ra cửa.

Ánh trăng trong viện lạnh như nước, mấy thi thể hắc y nằm tứ tung ngang dọc trong sân, Chu Tử Thư nhấc mí mắt nhìn, thấy Ôn Khách Hành ngồi trên hành lang, lắc lắc bầu rượu trong tay.

"Đã xử lý xong rồi, huynh trở về ngủ đi." Ôn Khách Hành nói với y.

Chu Tử Thư bước xuống bậc thang, lấy chân lật mấy thi thể kia qua lại nhìn vài lần, rồi đi tới bên người Ôn Khách Hành.

"Bây giờ vừa lúc trăng lên đẹp nhất, A Tự muốn cùng ta ngắm trăng không?" Ôn Khách Hành híp híp mắt, lại thấy Chu Tử Thư nhìn chằm chằm bầu rượu trong tay hắn, không khỏi cười nói: "Huynh thật có mắt nhìn, đây là Trần Hoàng Phong 30 năm. Công phu phẩm rượu của A Tự thật đúng là không thể xem thường được."

"Ôn huynh." Chu Tử Thư trầm giọng nói: "Trước kia ta chưa bao giờ gặp ngươi, vì sao ngươi giống như rất quen thuộc với ta? Lần đầu tiên gặp mặt đã gọi ta là A Tự, sau đó lại tìm mọi cách dây dưa? Ngươi có mục đích gì, cứ nói thẳng đi."

"Mục đích..." Ôn Khách Hành chậm rãi thở dài: "Mục đích của ta, chỉ là tìm mẫu thân cho Vong Tể mà thôi."

"Nếu đã như vậy, ngươi càng không nên dây dưa với ta." Chu Tử Thư tiến lên một bước, lấy bầu rượu trên tay Ôn Khách Hành đi, ngửa đầu uống một ngụm, chậc lưỡi cảm thán nói: "Rượu ngon."

Ôn Khách Hành ngơ ngác nhìn y.

"Vong Tể nói với ta, từ lúc mới sinh ra nó đã không có mẫu thân, từ nhỏ đến lớn, chỉ có ngươi và A Tương ở bên cạnh nó." Chu Tử Thư lựa lời mà nói: "Năm nay nó đã 4 tuổi rưỡi, mẹ đẻ của nó...... đã đi 5 năm rồi sao."

"A......" Ôn Khách Hành khẽ gật đầu, đôi mắt yên lặng nhìn y: "Đúng là 5 năm."

"Không biết có còn..." Chu Tử Thư ngập ngừng, không biết nên mở miệng như thế nào.

[EDIT - HOÀN] [Ôn Chu đồng nhân] Lịch hiểm ký của Vong TểWhere stories live. Discover now