Chương 28

935 134 3
                                    

Chương 28

Lúc Chu Tử Thư mang thai được bảy tháng, Cố Tương và Tào Úy Ninh trở về Tứ Quý sơn trang.

Bởi vì việc nam nhân mang thai quá mức kỳ diệu, để đề phòng bất trắc, Ôn Khách Hành phong tỏa tin tức này hoàn toàn với bên ngoài, khiến cho Cố Tương khi nhìn thấy bụng tròn của Chu Tử Thư thì ánh mắt mở lớn hơn vài phần.

"Ngài ngài ngài ngài ngài...... sao lại có?" Cố Tương nhìn Chu Tử Thư, lại nhìn Ôn Khách Hành: "Không phải, ngài không sợ sao?"

"Có Đại Vu ở đây, không có gì đáng sợ cả!" Ôn Khách Hành gõ đầu Cố Tương: "Sau này không được nói lời này, xui xẻo!"

"A......" Cố Tương chu miệng.

Ôn Khách Hành lui lại hai bước, nhìn nàng từ trên xuống dưới hai lần, thấy nàng khí sắc hồng nhuận, tinh thần vui vẻ, liền biết nàng ở Thanh Phong Kiếm phái sống rất tốt, không khỏi vừa lòng mà gật đầu.

"Tiểu Tào vậy mà nuôi ngươi rất khá." Ôn Khách Hành nói xong, nhanh chóng tiến lên niết mặt Cố Tương: "Nhưng mà nuôi tốt quá, ngươi sắp béo thành heo rồi."

"Ai ui chủ nhân ngài đừng nhéo ta mà! Đừng nhéo! A...... Tào đại ca cứu mạng!"

"Bây giờ ngươi có viện binh để cầu cứu rồi ha!" Ôn Khách Hành vươn cả tay còn lại ra nhéo mặt Cố Tương muốn cho nàng thành đầu heo: "Để ta xem Tào đại ca của ngươi có dám tới cứu ngươi hay không......"

Tào Úy Ninh còn đang bị chuyện 'Chu Tử Thư mang thai' dọa cho ngốc một bên, thấy Cố Tương bị Ôn Khách Hành trêu liền hé mặt ra, nhưng mà giúp cũng không được mà không giúp cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể ngăn trở trước mặt Cố Tương, không sợ chết nói: "Ôn huynh đừng nhéo A Tương, huynh tức giận thì cứ đánh ta nhéo ta đi! Ta da dày thịt béo không sợ đau đâu!"

"Ha ha......" Chu Tử Thư ở bên cạnh bật cười thành tiếng: "Nhìn xem đệ chèn ép con rể thành cái dạng gì rồi kìa!"

Ôn Khách Hành cũng dở khóc dở cười buông Cố Tương ra.

"Được rồi, đừng đứng nữa, vào trong ngồi xuống nói chuyện!" Chu Tử Thư dẫn mọi người vào nhà, lại hướng Ôn Khách Hành hỏi: "Vong Tể đâu? Tương tỷ tỷ của nó về sao lại không thấy nó nhỉ?"

"Tiểu tử thúi kia chắc là đi tìm Thành Lĩnh lôi kéo nhau đi chơi chỗ nào rồi." Ôn Khách Hành cẩn thận đỡ Chu Tử Thư ngồi xuống: "Chờ sau khi sinh lão nhị ra, ta phải quản giáo nó lại mới được, nếu không lớn lên lại giống y như con khỉ."

Mọi người theo thường lệ hàn huyên vài câu, nói về chút chuyện gần đây, Ôn Khách Hành đang định đi chuẩn bị cơm trưa thì thấy Trương Thành Lĩnh dẫn Vong Tể về.

"Cha, mẫu thân, con về rồi!" Vong Tể chân ngắn nhỏ nhanh chóng chạy vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Tương và Tào Úy Ninh, nhất thời ngạc nhiên kêu lên: "A Tương tỷ tỷ! Úy Ninh ca ca!"

"Vong Tể!" Cố Tương nhảy dựng lên ôm lấy Vong Tể cười hì hì cọ mặt bé con: "Lâu rồi không gặp, tiểu đệ đệ không có lương tâm, đệ có nhớ ta không!"

"A...... tỷ đừng ôm đệ!" Vong Tể bị nàng ôm chặt cứng, thật vất vả mới thoát khỏi móng vuốt của nàng, chạy tới bên người Chu Tử Thư.

[EDIT - HOÀN] [Ôn Chu đồng nhân] Lịch hiểm ký của Vong TểWhere stories live. Discover now