Chương 11

6.1K 130 0
                                    

Đầu óc mơ mơ màng màng được một lúc liền đã lên đến lầu năm. Lúc giọng Tần Duẫn Chi vang lên, Ôn Bắc Bắc thực sự rất đau lòng, vì sao nhà mình không ở tầng năm mươi nha. Cô hoàn toàn quên mất một điều, nếu thật sự là ở tầng năm mươi, thì làm gì có thang bộ để mà đi.

"Đến rồi." Vừa nói, Tần Duẫn Chi ngồi xuống, để cho Ôn Bắc Bắc rời khỏi lưng mình.

Ôn Bắc Bắc ngắc ngứ một lúc rồi cũng đứng được vững vàng. Tần Duẫn Chi xoay người nhìn cô. Ở dưới hàng hiên nhà, ánh đèn cũng sáng hơn, gò má hồng rực của Ôn Bắc Bắc chiếu thẳng vào mắt Tần Duẫn Chi vô cùng rõ ràng.

Ôn Bắc Bắc vốn đương ngơ ngơ ngác ngác đứng yên một chỗ, bắt gặp ánh mắt Tần Duẫn Chi, lập tức cúi đầu, "À...à, em tìm chìa khóa nhà." Cô thò tay vào túi quần theo thói quen, lại sực nhớ bản thân mình đương mặc váy, đành phải tìm tiếp trong túi áo khoác, rốt cuộc lôi ví tiền ra, tay trượt, rớt xuống. Chìa khóa rơi xuống mặt sàn liền vang lên một tiếng leng keng nho nhỏ.

Ôn Bắc Bắc phản ứng không kịp, ngơ ngẩn nhìn, thực muốn tìm một cái hố chui xuống mới cảm thấy tốt hơn. Đột nhiên Tần Duẫn Chi cúi người xuống, khiến cho cô chợt thấy hoang mang. Cũng thực sự chẳng có chí khí một chút nào cả, tốt xấu gì người ta cũng đã gián tiếp từ chối mình rồi cơ mà.

Tần Duẫn Chi nhíu nhíu mày. Ôn Bắc Bắc lại trưng đỉnh đầu ra đối với anh. Anh cũng chưa từng làm cái gì gây áp lực đối với cô bé này, khiến cho cô mỗi lần gặp đều phải cúi đầu như đã phạm vào một lỗi lầm nào to tát lắm. Thấy cô không có chút ý muốn tìm lại chìa khóa nhà, Tần Duẫn Chi phải cúi người xuống, thay cô nhặt lên.

"Mở cửa đi." Anh đưa chìa khóa tới trước mặt cô, giọng nói cũng không phải ôn hòa cho lắm. Bắc Bắc ngập ngừng lên tiếng, nhưng chỉ cách cửa hai bước chân, cô cũng di chuyển khá khó khăn.

Tần Duẫn Chi nghiêng người, rốt cuộc cũng phải giúp một phen. Ôn Bắc Bắc lại hít sâu, tập trung tinh thần mở cửa. Cửa vừa mở ra, tinh thần cũng trấn định được một chút, vệt hồng ngang mặt cũng không nhìn rõ nữa. Cô vào phòng, Tần Duẫn Chi lại đứng bên ngoài cửa. Ôn Bắc Bắc cảm thấy mình lại vừa làm phiền anh một lần nữa. Theo đạo lý, nên mời người ta vào nhà, uống cốc trà mới phải.

Vì thế, Ôn Bắc Bắc nhiệt tình nói: "Ưm thầy Tần, thầy có muốn vào uống trà không ạ...vừa rồi lại phiền thầy..."

Nhìn Ôn Bắc Bắc đương có động tác Gà Đứng Một Chân kia, Tần Duẫn Chi không thể nhẹ giọng như lúc trước, ngược lại mở miệng hỏi: "Nhìn dáng vẻ kia của em, sợ là không pha được trà."

"A?" Ôn Bắc Bắc có chút giật mình, sững người đứng nguyên tại chỗ.

Cô chợt phát hiện hôm nay tâm tình Tần Duẫn Chi dường như không tốt, nhưng cô cũng không biết lý do vì sao. Thế nên, Ôn Bắc Bắc đành phải ngây ra, ngơ ngác không biết phải nói tiếp như thế nào.

Tần Duẫn Chi nhìn cô ngây người ra, gương mặt lại có chút mờ mịt đau lòng, cũng không dịu xuống được một chút. Nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, anh lại thở dài trong đáy lòng. Đều là đàn ông hơn ba mươi, lại đi bắt nạt một nha đầu nhỏ hơn gần mười tuổi, mà nha đầu kia cũng có thể coi như sinh viên của mình. Thế thực không phải tốt.

Phương Bắc Có Giai Nhân - 且安 // Thả An Where stories live. Discover now