Chương 17: Trên cánh môi còn vương lại chút ấm áp

823 70 4
                                    

Mạnh Trì nhớ Thẩm Khinh Nhược đã nói bản thân không thể ngồi yên bèn nói thêm:

"Chị không cần duy trì tư thế bất động, muốn làm gì thì cứ làm cái đó."

Vừa rồi Thẩm Khinh Nhược nói đùa, nói hôn cô c sẽ đồng ý cho Mạnh Trì đăng lên Weibo.

Mà đứa nhỏ này rất biết mượn gió đẩy thuyền, vừa hôn cô vừa muốn cô làm người mẫu.

Cô mím môi, trên cánh môi còn vương lại chút ấm áp, cổ họng cô hơi khô cô cúi người cầm ly nước trên bàn, nói:

"Em không thành thật gì cả, bình thường là dáng vẻ sinh viên nghiêm túc, đàng hoàng, mà thật ra em còn rất biết chiếm lợi ích."

Trải qua vài lần ở chung, Mạnh Trì cũng biết Thẩm Khinh Nhược không phải là người như vẻ bề ngoài, chỉ cần mở miệng là pha trò, giống như không đùa thì không thể nói chuyện. Mặc dù biết thì biết vậy nhưng cô vẫn bị những lời nói không biết xấu hổ này làm cho đỏ mặt, may mà trong quán bar ánh sáng mập mờ, nếu không bị đối phương nhìn thấy nói không chừng lại bị cười cho một trận.

Thẩm Khinh Nhược uống một ngụm nước, nhìn thấy Mạnh Trì không nhúc nhích bèn nói:

"Thôi được rồi, đùa em thôi, em muốn vẽ thì vẽ đi."

Sau đó một hồi lâu, thấy thời gian không còn sớm ba người cùng nhau rời khỏi quán bar, Thẩm Khinh Nhược lái xe tới, biết sẽ lái xe về nên không có uống rượu.

Tạ Trăn ngồi ở phía sau, lúc đầu cô cảm thấy mình còn có thể uống thêm chút nữa nhưng ngửi thấy mùi hoa cỏ định thần trong xe thì không bao lâu mí mắt như nặng nghìn cân, ra sức kéo xuống làm cô suýt chút nữa ngã đầu ngủ mê.

Thẩm Khinh Nhược nhìn thoáng qua dáng vẻ mệt mỏi của Tạ Trăn trong gương chiếu hậu, cô vừa lái xe vừa nói:

"Cậu đừng trở về nhà, dù sao ngày mai còn phải đi đến tòa nhà Tây Lĩnh, trực tiếp qua chỗ mình ngủ đỡ một đêm."

Tay chân Tạ Trăn nhũn ra, giọng cũng yếu ớt 'Ừm' một tiếng xem như trả lời, ánh mắt vô thức nhìn ra bên ngoài, cơn buồn ngủ tiêu tan chút ít, sau đó ngạc nhiên nói:

"Thẩm Khinh Nhược, có phải cậu mệt quá không còn biết đường không? Chỗ này là quẹo qua Viện mỹ thuật Tây Lĩnh, Tiểu Mạnh còn ở trên xe, cậu không đưa người ta tới cổng trường à?"

Mạnh Trì vẫn đang ngồi ở ghế cạnh tài xế.

Thẩm Khinh Nhược thản nhiên nói:

"Bạn nhỏ đang vẽ mình, chưa xong nên mình dẫn bạn nhỏ về để bạn nhỏ từ từ vẽ thôi."

Cô dừng lại, giống như ngại nhưng nghiện, nói:

"Không sao, mình hi sinh vì nghệ thuật thôi à."

Tạ Trăn: "..."

Mạnh Trì: "..."

Bản thân Mạnh Trì không có nghĩ nhiều như vậy, chẳng biết vì sao một chuyện bình thường từ miệng Thẩm Khinh Nhược thốt ra thì trở nên cực kỳ quái lạ.

Mệt mỏi trên mặt Tạ Trăn thoáng chốc đã không còn, trong ánh mắt đầy phức tạp, dường như đang tiêu hóa lượng thông tin kia, hai lỗ tai của cô đã làm gì sai để phải nghe mấy thứ này.

[BH-HĐ-Editing] Lửa cháy lan ra đồng cỏ_Đông GiaiWhere stories live. Discover now