Chương 108. Thành Thập Phương 4

1K 92 16
                                    

Ngôn Khanh để bụng đến chuyện xảy ra vào năm Kinh Hồng thứ nhất chỉ là do muốn tra rõ những sự kiện xoay quanh Tạ Thức Y. Nay manh mối đã tỏ, y lại chẳng để ý đến yểm nhiều.

Thậm chí Ngôn Khanh còn có thì giờ đọc sách cấm.

Sau khi đến cung Linh Tâm, dựa theo quy tắc, Thất công công đưa họ vào hồ tắm trong rừng mơ cho họ tắm rửa. Ngôn Khanh nhìn nước hồ xanh ngắt đầy ma quái thì từ chối xuống.

Nhưng để che giấu tai mắt kẻ địch, khả năng y và Tạ Thức Y vẫn phải đợi một lúc ở rừng mơ.

Đỉnh Ngọc Thanh của Tạ Thức Y cũng có cánh rừng mơ rộng lớn, chẳng qua cây nào cây nấy đều là mắt trận, đều lạnh lùng tàn khốc, thành ra mỗi chiếc lá rụng hoa rơi đều ẩn chứa nguy hiểm chết người. Trong khi đó khu rừng của cung Thượng Li rõ ràng là rừng nhân tạo, hoa mơ rực rỡ át màu trời.

Đèn lồng treo trên mỗi cây mơ, tô điểm cho những nhánh cây đen nhánh kéo dài bất tận.

Ban ngày Ngôn Khanh chưa hiểu dụng ý của bố cục nơi này, song đến đêm thì y đã rõ. Lúc ở trong ngọc ẩn khí y đã thấy cảnh cung Thượng Li về đêm, đen kịt và u ám, tiếng gió rít gào xung quanh khiến nơi đây như khu vực tối tăm lạnh lẽo thông thẳng xuống vực sâu. Nhưng bây giờ, tối đến đèn lồng phát sáng, ánh sáng nối liền thành hàng, thậm chí chiếu rạng cả cung Linh Tâm, xua đi giá rét và tăm tối, khiến cung Thượng Li trở nên lấp lánh.

Cảnh tượng này làm Ngôn Khanh bật cười.

Thất công công giải thích: "Ngày xưa cung Thượng Li là chính điện của cung Linh Tâm, sau khi sửa sang thì không ai vào ở. Nhưng buổi đêm cung Thượng Li luôn đốt đèn, cửa cũng hầu như mở hết. Dân chúng châu Tử Kim đồn rằng đó là bởi Lan Khê Trạch đang chờ Vi Sinh Niệm Yên trở về."

Ngôn Khanh mỉa mai: "Châu Tử Kim các người đồn đại lố bịch thật đấy."

Thất công công oan ức: "Ơ kìa, lão nô nào có phải người châu Tử Kim cơ chứ. Lão nô sinh là người thành Thập Phương, chết là ma thành Thập Phương!"

Ngôn Khanh phớt lờ tuyên ngôn buồn nôn của lão nô bộc "trung thành" nọ, chỉ xoay người nhìn Tạ Thức Y. Kể từ lúc tháo gỡ khúc mắc, hai người họ đã đi thẳng đến thành Chướng rồi lăn lộn tìm hiểu chuyện yểm, do đó chưa có thời gian "hâm nóng tình cảm". Mà thế thì sao được? Đã không có thời gian hâm nóng tình cảm thì bao nhiêu tri thức y học được đều đổ sông đổ bể hết.

Thế là Ngôn Khanh chỉ rừng mơ lóa mắt, hỏi: "Đẹp không?"

Tạ Thức Y: "Ngươi thích à?"

Ngôn Khanh bình tĩnh mỉm cười: "Không, ta đang hỏi ngươi cơ mà. Nếu ngươi thích, ta cũng sẽ vĩnh viễn mở cửa và đốt đèn vì ngươi dưới thủy tạ Hồng Liên."

Tạ Thức Y ngẩn ra trước lời âu yếm bất thình lình của Ngôn Khanh, sau đó lại quay sang chỗ khác mỉm cười.

Ngôn Khanh tiếp tục phát huy, giọng điệu si tình: "Không chỉ thủy tạ Hồng Liên thôi đâu, miễn ngươi vui thì ta giăng đèn đuốc xuyên suốt thành Thập Phương cũng được."

Thất công công chêm vào một cách rất là duyên dáng: "Nhưng thành Thập Phương mất rồi mà Thiếu thành chủ."

Ngôn Khanh: "À."

[1][Đam] Trở lại thời Tiên Tôn còn niên thiếuWhere stories live. Discover now