chương 11

671 75 2
                                    

nhịp tim tăng ngày càng nhanh theo từng bước chân hỗn loạn của cả hai, loanh quanh một hồi jihoon nắm tay hyeonjoon chạy tuốt vào một cái ngõ cụt, hắn dồn cả hai vào góc tường, để hyeonjoon bị che lấp hoàn toàn bởi tấm lưng ngày càng nở nang của mình

giống như một con đại bàng lớn đang dang đôi cách che chở cho đám con chưa mọc đủ lông đủ cách của mình.

khi nãy chuyển động nhanh quá đột ngột, hyeonjoon chưa thể thích nghi ngay được, hai chân của em vì chịu sức ép lớn mà hơi nhũn ra, trượt dọc theo bờ tường phía sau lưng em ngồi thụp xuống mà thở dốc.

jihoon thậm chí còn chẳng khá khẩm được như em, hắn cũng theo đà mà ngồi xuống, cả người chui rúc vào bờ tường lạnh lẽo phía sau, nhịp thở hỗn loạn thấy rõ, bả vai jihoon dần trở nên mất khống chế mà liên tục run lên bần bật, hai cánh môi khô nứt vì phải hớp lấy từng ngụm không khí.

hắn lầm dầm cái gì đó trong miệng, không thể nghe rõ được, chỉ là những âm tiết vô nghĩa thôi, hyeonjoon thấy hơi hoảng sợ

 ngay cả khi đắm mình trong đêm mưa ngày hôm ấy, jeong jihoon cũng sẽ không hoảng loạn đến mức xảy ra loại phản ứng quá khích như này, cùng lắm thì hắn cũng chỉ run lên trong vô thức mà thôi, lần này không biết vì sao...

từ nãy đến giờ hắn vẫn nhất quyết nắm chặt tay hyeonjoon, bàn tay càng ngày càng dùng lực đến trắng bệch, em thấy hơi đau nhưng vẫn không rút tay ra.

thứ jihoon cần nhất lúc này là bình tĩnh, hyeonjoon biết em không nên nói bất cứ điều gì cả, yên lặng chuyền hơi ấm qua lòng bàn tay để hắn lấy lại bình tĩnh. điều này quan trọng hơn việc thúc ép kẻ đang trong cơn hoảng sợ nói ra mọi việc.

trong lúc đó, nếu để ý hơn, hyeonjoon nhất định sẽ nhìn thấy ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định của thằng bạn mình, ánh mắt khô nóng mà thằng khốn dongchang đã phải run rẩy lên vì sợ hãi khi lần đầu chứng kiến.

nhưng rất nhanh thôi loại ánh mắt kia dần lẩn vào trong con ngươi đen láy của jihoon, giống như chưa từng tồn tại, giống như đã hoàn toàn biến mất. 

" bình tĩnh lại chưa jeng jihoon "

hyeonjoon bám chặt lấy một bên cánh tay của hắn, jihoon đã không còn quá căng thẳng nữa, hắn thả lỏng toàn bộ cơ thể, giống như một con cá không xương, dồn toàn bộ trọng lực vào một bên vai hyeonjoon.

bình tĩnh nào jeong jihoon, bình tĩnh lại nào

hơi thở của jihoon dần trở nên trầm ổn hơn, cả cơ thể hắn dính nhớp mồ hôi, mái tóc bồng bềnh ban đầu giờ đây đã bị thấm ướt, hơi thở nóng ấm của hắn nhẹ đi hẳn. jihoon chẳng quan tâm thêm gì nữa cả, hắn không bị thương, người hắn muốn bảo vệ vẫn ở đây, hắn muốn nghỉ ngơi một lát.

" jihoon à "

" im lặng nào hyeonjoon " 

giọng hắn nhẹ lắm, hyeonjoon có ảo giác đó chỉ là âm thanh vo ve của một loại côn trùng nào đó liên tục dội đến trên một cánh đồng bất tận, bất giác làm người khác cảm thấy mủi lòng, âm thanh yếu ớt như thế không nên từ trên người jeong jihoon phát ra.

Không Chỉ Là Bắt NạtWhere stories live. Discover now