Chương 1: Tôi đang thích một người.

716 32 1
                                    

Tôi đang thích một người.

Có lẽ cũng không hẳn là thích, chỉ là có chút tương tư mến mộ người ta thôi.

Cậu ấy học chung lớp học thêm hoá với tôi, ngồi ngay sau lưng.

Còn lý do mà tôi cảm nắng cậu ấy? ừm...cậu ta cũng chẳng có gì đặc biệt chỉ được cái đẹp trai, học cực giỏi, dáng ngon, cao ráo, giỏi thể thao, biết chơi nhạc cụ, nghe bảo còn tinh tế, ga lăng với con gái và rất nổi tiếng ở trường cấp hai nữa.

Thôi được rồi, tôi thừa nhận, cậu ta là con người hoàn hảo nhất từ trước cho đến nay tôi gặp được.

Là một đứa con gái đang độ tuổi thiếu nữ, độ tuổi non nớt và mộng mơ của nhiều cô gái, từng đọc hàng chục bộ tiểu thuyết ngôn tình sến súa. Có lẽ không chỉ tôi mà đứa con gái nào cũng mong có một bạch mã hoàng tử xuất hiện trong đời mình. Con gái mà, ai mà không thích cái đẹp chứ?

Tôi cũng đâu ngoài lệ, vậy nên ngay từ khi cậu ta mới xuất hiện, đã chiếm trọn hình bóng đó trong đôi mắt thơ ngây của thiếu nữ độ mười lăm là tôi đây.

Tôi chẳng tin trên đời này có người nào hoàn hảo cả, cơ mà tôi đã lầm rồi. Cậu ta có thể nói là tinh hoa hội tụ của tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới luôn đấy. Tôi thích cái đẹp, thích những thứ đẹp đẽ tựa như hoa như ngọc và bản thân có thể dành hàng giờ để ngắm nghía những bức tranh xinh đẹp của các hoạ sĩ nổi tiếng thế giới, tôi thích tìm tòi và phát hiện ra từng chi tiết nhỏ nhặt trên các bức tranh và từ đó hoạ ra ý nghĩa thực sự của một bức hoạ nổi tiếng.

Cậu bạn đẹp trai tôi thích cũng vậy, đẹp tựa như một bức hoạ yêu kiều và không góc chết mà con người đã vẽ nên.

Năm nay là năm tôi thi tuyển sinh lớp 10, bước sang cấp ba là đánh dấu cho sự trưởng thành mới. Vì để chuẩn bị sớm cho kì thi quan trọng gần như tương đương kì thi Đại Học, mà từ đầu hè tôi đã đi học thêm tất bật, từ những môn chính đến môn phụ chỉ để nâng cao kiến thức và rèn luyện kĩ năng làm bài. Có thể nói, hè là thời gian nghỉ ngơi vui chơi của học sinh sau một năm học đầy mệt mỏi, vậy mà vừa cuối tháng 6 tôi đã phải xách cái mông đi học thêm đủ mọi môn học.

Tôi thuộc dạng học ổn, không quá giỏi cũng không quá kém, ổn ở đây nghĩa là tôi nắm chắc các kiến thức trong sách và làm được các dạng bài ở mức độ nhận biết và tìm hiểu nhưng nâng cao thì không. Với một đứa được gọi là tiếp thu kiến thức nhanh, tôi vốn có thể giỏi hơn nếu biết cố gắng nhưng, tôi là một đứa bình thường sống trong một môi trường bình thường. Tôi không thích sự ganh đua, cũng không thích đấu tranh để giành lấy một thứ gì đó, có thể nói là không có chí tiến thủ đi, con người tôi thích để cho bản thân trôi theo dòng chảy thời gian, mặc cho chuyện gì tới sẽ tới.

Nhưng cuộc sống vốn là gì mà êm đềm được. Thế quái nào một con bé được xem như là học đều mọi môn học trong mắt nhiều người lại bị mất gốc hoá. Không nhầm đâu, là mất gốc đó!

Hoá, một môn học mà đối với người hiểu nó thì vô cùng đơn giản, còn với người không hiểu thì như địa ngục. OK dốt hoá không phải chuyện gì xa lạ đối với học sinh, nhưng với một đứa học ổn như tôi thì không. Nhiều lúc cũng muốn lấy lại gốc hoá lắm, nhưng chỉ vừa lật vở và nhìn cái ngôn ngữ ký hiệu ngoài hành tinh trên đó là tôi chỉ gấp vở lại mà đắp chăn đi ngủ, biết sao được, tôi là đứa dễ nản lòng mà. Không biết tôi mất gốc từ lúc nào, cũng không hiểu ai là người đã sáng tạo ra cái môn này, toàn mấy thứ khó hiểu làm sao đấy, nó không giống toán hay vật lí là chỉ cần áp dụng công thức là ra. Hoá mà áp dụng công thức thì chỉ có ra về hoặc ra đường ở thôi. Không hiểu kiểu gì mà năm học lớp 7 tôi còn từng ước lên lớp 8 để học Hoá bởi tôi thích mấy cái thí nghiệm lắm.

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuWhere stories live. Discover now