Chương 17: Mục tiêu không thành.

158 15 2
                                    

Tôi đã khóc nhiều đến mức thiếp đi lúc nào không hay, tôi ngồi trên nền đất lạnh lẽo, kê đầu lên thành giường và gục mặt vào gối. Mãi đến khi mặt trời đã lên cao, từng tia nắng chiếu rọi qua khe cửa sổ ánh lên một góc mặt của tôi, ánh nắng chói của mặt trời làm tôi tỉnh giấc.

Lờ đờ tỉnh dậy, cả người tôi đau nhói vì ngủ sai tư thế, còn khuôn mặt thì đau rát vì đã khóc cả đêm. Ngày hôm qua có lẽ là ngày tồi tệ nhất trong đời tôi.

Tôi không biết phải làm sao nữa, cũng chẳng biết làm gì, chỉ ngồi ở đó, đầu óc trống rỗng. Mãi đến khi nghe tiếng chuông cửa, tôi mới giật mình. Hình như Quân đã về rồi thì phải.

Cố gắng đứng dậy, đột nhiên tôi ngã khuỵu xuống đất, đôi chân vì phải quỳ cả đêm mà giờ đây đau nhức và tê cứng, cơn đau nhanh chóng truyền đến khắp người tôi. Cơn đau như đánh thức một phần tâm trí trống rỗng trong người. Tôi lại muốn khóc.

Sóng mũi cay cay nhưng lại không thể khóc bởi đôi mắt đau nhức và khô cạn đã không thể nặn ra được bất cứ giọt nước mắt nào nữa. Tôi đứng dậy hẳn hoi, mặc cho cơn đau từ cơ thể vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Tôi nhìn mình trong gương, khuôn mặt tiều tuỵ cùng với đôi mắt đỏ hoe đến đáng sợ, dưới mắt còn có một quầng thâm đậm, vội vàng đánh răng rồi rửa mặt. Tôi nhiều lần tạt nước vào mặt để vơi đi sự mệt mỏi, để cơn lạnh của nước làm quên đi kí ức của ngày hôm qua.

Tôi bước xuống nhà, thấy tôi Quân có vẻ hốt hoảng nhưng lúc sau lại trở lại nét mặt thường ngày. Nó bước qua, cầm bình nước đổ vào ly để chuẩn bị uống nước.

"Lúc nãy đi ngang qua trường chuyên có vào trường xem danh sách thử." Nó ngập ngừng một lúc.

"Chị..."

"Ừ, hôm qua tao đi xem rồi, tao không đậu trường chuyên." Giọng tôi khàn khàn, như có thứ gì mắc kẹt ở cổ họng, lời nói ra cũng khó nghe đến lạ thường.

Lúc này bầu không khí chìm vào im lặng, tôi thở dài định nhấc chân ra ngoài hít thở không khí một chút. Bỗng Quân cất tiếng.

"Đừng buồn, không đậu trường này thì học trường khác, chị đừng để chuyện đó làm nỗi bận tâm trong lòng. Với cả trường đó toàn chứa toàn mấy người siêu phàm lắm vào đó học cũng cực, nhà mình lại xa trường chuyên đi lại cũng vất vả. Thế nên tương lai còn dài đừng để chuyện đó làm ảnh hưởng đến kì nghỉ hè nữa."

Quân từ tốn nói, chắc nó lựa lời mãi mới nói được vài câu an ủi đó, cứ nói một xíu nó lại ngừng như đang suy nghĩ. Bình thường thằng này kiệm lời lắm, đi đâu cũng im thin thít, đột nhiên tôi lại thấy nhẹ nhõm trong lòng một chút.

"Ừ buồn thì cũng có buồn một xíu thôi chứ, làm sao để ảnh hưởng đến kì nghỉ hè của tao được, hè này tao phải chơi thật đã. Mà...phụt... lần đầu tiên tao nghe mày gọi "chị" đấy, lại còn dùng cái giọng đó nữa, nghe sến quá đi." Tôi khàn giọng cười, em trai tôi cũng có lúc đáng yêu thế này sao?

Quân có hơi bất ngờ vì biểu hiện của tôi, nó cau mày.

"Làm mất công lo."

Tôi quay mặt đi chỗ khác: "Không mất công đâu, nhờ mày mà tao cũng đỡ buồn rồi, dù sao cũng cảm ơn em trai nhé!"

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ