Chương 14: Không thể bỏ lỡ.

122 16 0
                                    

Hoá ra là vậy, thích một người sẽ có những cảm xúc như thế ư?

Trường chuyên thật sự cách rất xa nhà tôi, nhìn chiếc xe điện chỉ còn hai cục pin trong khi chỉ mới đi một vòng tới trường, tôi thở dài, chắc chút nữa phải đạp xe mới về đến nhà được. Con đường này thường ngày tôi chẳng đi bao giờ vì ở xa nhà lắm thế mà đến tận hôm nay tôi mới ngắm nhìn được sự xinh đẹp vào mùa hạ của nó. Lê thê ngắm nhìn cũng hơn nửa tiếng, chắc cũng đến lúc về nhà rồi. Tôi tăng tốc, băng qua con đường trải đầy sắc đỏ của mùa hạ, tôi mới cảm thấy có gì không đúng.

Bầu trời không còn trong xanh và mát mẻ như lúc trước nữa, thay vào đó là những đám mây đen đang dần xâm chiếm bầu trời. Chẳng còn những tia nắng chói chang phủ lên con đường mà dần dần là bóng đen bao trọn lấy tất cả. Cảm thấy có điềm rồi đó nha!

Vặn hết cỡ ga xe điện, tôi tăng tốc nhanh hơn. Cơn thấp thỏm lo lắng trong lòng tôi đã đúng, từng đợt sấm chớp liên hồi nhanh chóng kéo tới báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn. Trong khi chỉ mới chạy được 2/3 quãng đường về nhà, mong rằng trời đừng mưa trước khi tôi về đến nhà.

Tách tách.

Những giọt mưa đầu tiên bắt đầu tí tách rơi xuống. Chúng chẳng có dấu hiệu dừng lại, càng về sau rơi càng nhiều, cơn mưa ào ào đổ xuống kèm theo là những tiếng sấm chói tai, giọt mưa nhanh chóng thấm qua khắp người. Chiếc áo khoác đồng phục của tôi đã ướt gần hết, tầm nhìn dần mờ đi vì cơn mưa. Có lẽ không thể chạy ngoài mưa được nữa rồi.

Tôi vội vàng tấp vào một tiệm tạp hoá ven đường, trú mưa trước mái hiên của tiệm.

"Ha...Chỉ còn một đoạn nữa thôi là về được nhà rồi mà."

Đứng đợi ở đó, tôi nhìn cơn mưa ngày càng lớn và không có dấu hiệu dừng lại kia. Cơn lạnh từ chiếc áo đồng phục bị ướt thấm qua cơ thể khiến tôi khẽ rùng mình. Lạnh đến buốt giá, thấm sâu từng tấc thịt. Mái tóc được cột đuôi ngựa gọn gàng giờ đây lại ướt nhẹp và loà xoà trên đầu, vài cọng tóc mái bị ướt xuề xòa trước mặt tôi. Trông thật luộm thuộm!

Tôi thầm chửi tục một câu trong miệng: "Chán cái đầu mình thật, có cái áo mưa cũng quên miết. Tiền cũng chẳng mang theo, biết khi nào mới được về nhà đây."

Đây chắc hẳn là cơn mưa đầu hè thế nên lúc nãy mới có những làn gió mát rượi kia, tôi cứ ngồi đợi, chẳng biết bao lâu sau đó cơn mưa cũng có vẻ tạnh dần, dù vẫn còn lác đác vài giọt mưa còn đọng trên lá cây rơi xuống. Thấy trời đã chập tối, tôi đành dắt xe chạy về. Không khí sau cơn thật lạnh lẽo nhất là khi trời đã tối thế này.

Tôi chạy xe trên đường mà hàm răng cứ va cầm cập vào nhau vì lạnh, cả người nổi hết cả da gà, chỉ cầu mong về đến nhà thật sớm để chui vào trong chăn nằm.

Về nhà an toàn. Bị mẹ mắng là điều hiển nhiên, mẹ Hương mắng tôi vì cái tính cẩu thả, hấp tấp của mình, chỉ có cái áo mưa mà cũng không nhớ mà bỏ vào cốp xe để giờ về nhà trong bộ dạng ướt nhẹp thế này. Tôi biết là mẹ giận nhưng sự lo lắng trên khuôn mặt mẹ vẫn luôn hiện diện, mẹ sợ tôi lại sốt như lần trước, trong khi ngày mai vẫn còn thi. Tôi vò mái tóc rối của mình, an ủi mẹ rằng tôi sẽ không sao đâu nhưng mẹ vẫn lo lắm.

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuWhere stories live. Discover now