Chương 11: Ôn thi

131 19 0
                                    

Ngày qua ngày tôi lại càng học chăm chỉ hơn, mặc kệ hết những gì diễn ra xung quanh mà cắm đầu vào học. Vừa cố gắng học xong chương trình và lý thuyết là tôi lao vào giải đề.

Tôi từ chối hết các buổi đi chơi của bạn bè, tần suất gặp bạn thân Bảo Phương cũng ít hẳn đi. Hình như nó bất ngờ dữ lắm, cứ hỏi han miết nhưng bận học nên tôi chỉ trả lời qua loa cho có lệ.

Tôi cứ học, học mãi. Đêm nào cũng 11, 12 giờ mới ngủ sáng lại cài đồng hồ 4 giờ dậy cày tiếp. Thay đổi giờ giấc sinh hoạt đã quen trước kia làm nhiều lúc vì mỏi quá tôi lại bị cám dỗ bởi chiếc giường êm và cơn buồn ngủ đang quấn lấy tâm trí. Chỉ vừa mới hơn 2 tháng trước kia việc học hoá đối với tôi chỉ như là cưỡi ngựa xem hoa, mỗi ngày trên lớp có tiết hoá lại ngủ li bì thế mà từ con bé còn chưa thuộc kí hiệu hoá học tôi lại đang ôn thi chuyên hoá.

Ngày tu chí quyết học hành tôi sợ lắm chứ, sợ bản thân vì sự ngu dốt của mình mà chán nản, sợ rằng tôi sẽ sa vào cám dỗ từ những lời rủ rê đi chơi của bạn bè, và sợ rằng mình không đủ giỏi để bước chân vào ngôi trường chuyên.

Tỉnh tôi sống là một tỉnh Tây Nguyên nhỏ bé, duy nhất trong tỉnh chỉ có một trường chuyên. Thế nên ai học tốt cũng muốn chọn ngôi trường danh giá này để theo học, không những là học sinh thành phố cả học sinh huyện cũng xuống để dành slot vào trường. Và đặc biệt Hoá lại là một trong những môn được học sinh chọn để thi nhất, chỉ xếp sau Tiếng anh.

Những điều đó lại làm người tôi nôn nao, lo lắng hơn.

Thời gian trôi nhanh như là chuyển động của electron trong nguyên tử, mấy chốc chỉ còn chưa đầy 3 tháng nữa là tôi đã bước vào kì thi tuyển sinh quan trọng, thời gian như nước rút nên trên lớp vừa phải chạy chương trình học vừa ôn luyện cho học sinh, bản thân tôi học khá ổn ba môn Toán, Văn và Tiếng anh nên ôn luyện cũng không cực mấy, tôi dành nhiều thời gian ôn tập cho môn chuyên vì một phần tôi học tệ nó, một phần vì môn chuyên nhân hệ số hai.

Càng gần sát kì thi không khí ôn tập lại càng rộn ràng hơn. Lâu lâu học trên lớp tôi lại nghe vài ba tiếng than thở của bạn bè.

"Dạo này học lắm thế, ngày nào cũng đề đề, riết nhìn thấy cô cầm xếp giấy vào lớp là đầu tao lại ong ong, nhức nhức."

"Mẹ tao cấm xe máy, điện thoại rồi. Tao mà không thi đậu cấp ba là xác định tới công chuyện với bả."

"Chán không chịu được, ngày nào cũng vùi đầu vào cả tấn giấy, biết sau này có thành giáo sư, tiến sĩ không mà học lắm thế?" Thằng Hào trong góc lớp thở dài lên tiếng.

Cả bọn há hốc mồm: "Èo, học thì ngu như bò mà đòi giáo sư, tiến sĩ. Có ảo tưởng quá không vậy em?"

Hào không mấy quan tâm, nó chép miệng từ tốn nói.

"Biết đâu được tương lai, sau này bố mày lại làm chủ tịch công ty nào đó thì sao? Sau này tao sẽ mở công ty bất động sản nước ngoài tiện thể tạo công ăn việc làm cho anh em lớp mình."

Không còn là tiếng chê bai, cả bọn bây giờ chỉ còn tiếng cười nắc nẻ.

"Mẹ kiếp, Tiếng anh nửa chữ bẻ đôi còn méo biết mà đòi đi nước ngoài, nhắm được slot phụ hồ không em?"

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuWhere stories live. Discover now