Chương 15: Liệu có đạt được mong ước

146 18 8
                                    

Cơ thể tôi càng lúc càng tệ, cơn nóng ran khó chịu dần xâm chiếm lấy cả người tôi. Dù vậy, tôi vẫn ý thức được mình sắp phải trải qua bài thi quan trọng. Sự lo lắng đè nén cơn mệt mỏi trong người. Tôi sợ cơn sốt này mà tôi sẽ không làm được bài thi quan trọng kia.

Tôi sẽ không được học chung với cậu ấy nữa...

Ôm mãi mọi lo lắng phiền muộn ngồi trên xe mẹ, chẳng biết mình đã đến trường từ lúc nào. Chỉ biết khi ý thức được mọi chuyện tôi đã đứng trước cổng trường chuyên.

"Có ổn không đấy con? Đừng cố quá nhé, mẹ nói thật dù con không đậu trường chuyên cũng không sao, chỉ cần con luôn khoẻ mạnh thì đó là điều hạnh phúc nhất của ba mẹ. Thế nên đừng áp lực, những gì cần học cũng đã học, những gì cần ôn cũng đã ôn. Con chỉ cần làm bài hết khả năng của con. Dù kết quả có ra sao thì con cũng đã cố gắng hết sức rồi." Mẹ dịu dàng nhìn tôi, trong đôi mắt nhuốm đầy sự lo lắng và căng thẳng nhưng vẫn động viên đứa con nhỏ này.

Mẹ chẳng bao giờ hỏi tôi lý do vì sao lại chọn trường chuyên, cũng chẳng bao giờ hỏi vì sao lại chọn chuyên hoá trong khi bản thân luôn than phiền với mẹ rằng học hoá quá khó. Nhưng mẹ vẫn chọn tin tưởng, đặt mọi niềm hy vọng vào quyết định của đứa con này. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi làm con mẹ, tôi biết dù tôi thi không đậu trường chuyên mẹ cũng sẽ không buồn đâu nhưng, mẹ sợ tôi cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình nên luôn dùng giọng nói dịu dàng đó để động viên tôi.

"Con không sao, cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng làm bài hết sức."

Tôi đáp lại ngắn gọn bởi cổ họng giờ đây đã khô khốc đến mức không thể thốt thành lời, đôi mắt tôi đã sớm ửng đỏ, phủ lên một lớp sương mỏng.

"Con vào nhé!"

"Ừ, cố gắng lên con."

Đợi đến khi mẹ lái xe rời đi, tôi mới lê thê cơ thể mệt mỏi này vào trường. Vẫn chưa đến giờ thi, tôi tìm đại một cái ghế đá ngồi. Hai tay bấu chặt vào nhau đến mức gằn lên đôi bàn tay những vệt đỏ, tôi muốn cơn đau nhỏ này sẽ xoá đi những suy nghĩ miên man trong đầu.

Nghĩ đến lời nói của mẹ, tôi có chút dao động. Tôi dùng hết khả năng và sức lực của mình để học tập vì muốn học chung trường với cậu ấy, thế nhưng...nhỡ tôi không thi đậu thì sao?

Vậy tôi sẽ ôm nỗi nhớ mong và mối tình thầm kín này học ở một ngôi trường khác sao?

Tôi cũng không biết nữa, hàng vạn câu hỏi khác nhau cứ liên tục nảy ra trong đầu nhưng...tất cả chỉ luôn xoay quanh cậu ấy.

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng trống báo hiệu thí sinh vào phòng để chuẩn bị cho kì thi. Tiếng trống như đánh thức tôi khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn trong tâm trí, nhanh chóng chấn chỉnh lại tác phong, tôi vội vàng bật dậy khỏi ghế đá tiến đến phòng thi của mình.

Khi học sinh đã tập trung và giám thị coi thi đã điểm danh đầy đủ số lượng trong phòng thi, vẫn phải đợi hai mươi phút nữa mới có thể bắt đầu phát đề. Tôi ngồi trong phòng mà cả người run bần bật, có lẽ do tác dụng phụ của thuốc hạ sốt, cả người tôi bắt đầu thấy buồn ngủ. Móng tay tôi bấu vào mu bàn tay để kiểm soát cơn buồn ngủ khiến cho phần da thịt bị bấu vào đã sớm lằn nên những vết đỏ chi chít, có chỗ còn rơm rớm máu.

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuWhere stories live. Discover now