Chương 2: Đi học trễ.

371 27 6
                                    

Tôi phóng xe ào ào về nhà, cơn gió nhẹ thổi bay qua mái tóc dài, khiến chúng nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung, tôi vừa chạy vừa ngân nga ca khúc yêu đời, thầm nghĩ cuối cùng gỡ bỏ được hết sự nhục nhã hôm nay.

Vì hôm nay học thêm chung với crush nên tôi tắm lâu hơn thường ngày, vừa tắm vừa cười như con dở hơi, mẹ ngoài bếp giọng chán nản quát lớn.

"Con Quỳnh lo tắm cho nhanh ra ăn còn đi học nữa, tốn tiền nước quá đi."

Xì, Mami thiệt là ki bo mà, yêu đời một chút cũng không cho. Bước ra khỏi nhà tắm, một mùi hương trông có vẻ thơm ngon thoang thoảng lướt qua cánh mũi tôi. Đôi chân nhanh nhảu chạy ra phòng bếp.

Ôi! Đó là mẹt bún đậu mắm tôm full topping mà, mẹ xinh đẹp của tôi hôm nay có bị sao không mà hào phóng dữ.

"Con gái ra ăn bún với em đi, ăn cho nhanh còn đi học chứ con hay lề mề lắm."

Yêu mẹ nhất trên đời. Cơ mà có gì đó sai sai.

"Ủa mẹ... ngoàm, ngoàm... với bố không ăn hả?"

Tôi vừa nói vừa bốc một miếng nem rán bỏ vào miệng. Mẹ tôi đang trang điểm, mang lên mình bộ trang sức đắt tiền và bộ váy trông thật sang trọng, bà quay đầu cười nói:

"Mẹ với bố đi ăn với đồng nghiệp rồi! Sẽ về muộn nên mua đồ ăn ngoài cho hai đứa."

Chậc. Tôi tặc lưỡi, mỗi lần bố mẹ tôi bảo đi ăn với đồng nghiệp là toàn nói xạo, hai người đó lén lút hẹn hò với nhau rồi đặt riêng ở một nhà hàng cao cấp nào đó. Khiếp, cưới hơn chục năm rồi mà làm như mới tân hôn hôm qua ý.

Tôi thở dài, ăn ở nhà hàng có vẻ cũng ngon đấy nhưng làm sao có thể qua được món tủ mà bún đậu mắm tôm của tôi được chứ. Cầm chén và đũa chuẩn bị xơi món ngon, tôi nhìn lướt qua người phụ nữ đang sửa soạn rồi ngó tới ngó lui kia. Đành phán một câu.

"Hẹn hò vui vẻ nha."

Mẹ quay lại, chút sự ngại ngùng còn vương trên khuôn mặt mẹ nhưng bà nhanh chóng mỉm cười: "Trời, con bé này giống ai không biết, mẹ có nói dối con đâu."

Vừa nghe tiếng bíp còi xe của bố là mẹ đã vội vàng chạy ra.

"Thế mà bảo không nói dối. Tưởng lừa được con à?"

Tôi vừa ăn bún vừa coi thám tử lừng danh Conan. Vụ án hôm nay hay thật coi mãi mà không đoán được hung thủ, tôi coi mải miết mà quên luôn giờ học, mãi đến khi thằng em đứng dậy, nhìn vào bà chị đang chăm hăm cái điện thoại kia, nó vừa dọn dẹp bát đũa vừa nhẹ giọng nói.

"Gần đến 5 rưỡi rồi đó, không đi học à?"

Tôi chợt giật mình nhìn vào đồng hồ điện thoại. Một tia hốt hoảng hiện lên trên khuôn mặt tái mét của tôi, gì chứ 5 giờ 20 rồi? Tôi vội vàng khoác chiếc áo lao đến bên cửa, cầm lấy cặp sách của mình, nhưng vẫn không quên nói vọng ra.

"Quân rửa bát cho tao nhé, tao đi học đây trễ giờ rồi."

Thằng em tôi đứng sau lắc đầu ngán ngẩm bà chị ngu ngơ.

"Chỉ giỏi trốn việc nhà."

.

Quá trễ giờ luôn. Thầy Hoá khá vui tính, thầy thích nhất là trêu học sinh, giờ mà đi học trễ là bị trêu đến tím mặt thôi, mà lỡ Hoàng thấy thì nhục không còn chỗ chui. Nghĩ thôi cũng thấy ghê, tôi lái xe điện lao đầu như bay đến chỗ học, vì đi nhanh nên gió thổi phập phồng vào mặt, thổi bay luôn mái tóc được cột gọn gàng. Tôi cũng mặc kệ, thầm nghĩ thời gian làm ơn trôi chậm một chút.

Sự Khờ Dại Chắp Vá Cho Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ