Chương 8

791 60 28
                                    

Chương 8: Thiện lương là điều đáng quý nhất.

Hai người ra ngoài khi cơm nước xong xuôi, ông anh đang ngồi trong sân sưởi nắng chợp mắt, bên cạnh có một chú cún lông vàng bự đùng nằm dài, thấy có người ra chẳng buồn sủa mà còn vểnh dậy quẫy tít đuôi.

"Nhị Mao, mới mấy bữa không gặp mà nom mập ra rồi ta." Trì Viễn Sơn bước tới, ngồi xổm xuống nựng nó: "Tết nay mập lên được hai, ba ký rồi hả?"

Nhị Mao có vẻ rất phấn khích, vẫy đuôi líu ríu quanh chân Trì Viễn Sơn.

Chung Độ nhìn họ, thoáng thất thần.

Hồi nhỏ anh cũng từng nuôi chó, một chú chó cỏ lang thang nhặt về giữa đường mắc mưa. Lúc đó anh còn bé lắm, không biết trên đời tồn tại chữ "an tử" nên ngốc nghếch đặt cho chú chó nọ cái tên "An Vui", mong nó được bình an và vui vẻ.

An Vui là một trong số những bức họa màu ít ỏi tồn tại giữa ký ức thời thơ ấu của Chung Độ. Chỉ là sau này An Vui chẳng hề yên vui, đến mức chết cũng chẳng được an bình.

Sau một thoáng cười nhạo tuổi thơ của mình, anh cũng bước lại ngồi xuống sát bên, đưa tay xoa đầu nhóc cún.

Nhị Mao là một chú cún đơn giản hạnh phúc, được người quý mến là sung sướng lắm. Lúc này hai người cùng nựng nó một lúc, nó vui đến độ nằm dài ra đất.

Chung Độ thấy thế cười rờ bụng nó. Trì Viễn Sơn nghiêng đầu nhìn anh, nói một câu hết sức phạm pháp: "Thích không? Thích thì anh nói một tiếng khuya nay thanh vắng mình lẻn vào trộm chó."

Ông anh già đang lim dim ngủ thì bị cái kiểu nói chuyện ngang ngược kia giật cho bừng tỉnh, đứng dậy đuổi đi hết: "Thằng nhóc kia, ăn xong rồi thì đi đi giùm, vướng víu hai người ở đây ngủ trưa."

"Ài rồi em đi, anh cẩn thận tay chân vào lẩm cẩm rồi đấy."

Hai người bị đuổi khỏi cửa, Nhị Mao cũng lẽo đẽo bám theo phấn khởi ngồi ngoài cửa tiễn hai người họ. Xe đã đi cả quãng mà vẫn thấy nó ở đứng trước quán quẫy đuôi.

Chung Độ nhìn chú cún trong gương chiếu hậu, ghen tị với chủ của nó vô kể.

Không phải kiểu ghen tị vật chất, mà là tinh thần.

Anh có đủ điều kiện mua một căn nhà nhỏ, mướn nhân viên mở một quán cơm, cũng có thể nuôi một nhóc cún đáng yêu, mua một chiếc bàn đá, một chiếc xích đu. Đáng buồn rằng anh không cách nào sống nhàn nhã hay có lòng dạ hưởng thụ cuộc sống, càng không có người bạn vong niên nào để trêu ghẹo, thậm chí không còn biết nếu mình thật sự nuôi một chú chó chẳng hay nó có thích người chủ này không.

Sống là một phạm trù quá triết học mà dường như anh mãi mãi cũng không bao giờ học được.

Nhưng kể từ ngày gặp được Trì Viễn Sơn về sau, đâu đó có điều gì khang khác.

Trước khoảnh khắc gặp được y, ngày qua ngày anh chỉ suy nghĩ về muôn kiểu chết sao cho lẫy lừng. Gặp được y rồi, anh dần bắt đầu đặt mình trong tư thái của một người chứng kiến đầy ước ao. Từ bên trong sự dịu dàng của Trì Viễn Sơn, anh nghĩ ngợi hẳn rằng mình cũng đáng được sống mà, phải không.

[ĐM] Đêm Giao Thừa - Ô TranhWhere stories live. Discover now