Chương 79: Phương hoa tuyệt đại (10)

153 25 0
                                    

Edit & Beta: La Quý Đường.
Do not copy!!!.

---------------------------------------------------------------------------------

Nơi hắc ám này tựa hồ trở nên càng ngày càng nhỏ, hô hấp cũng theo đó khó khăn.

Thái Dương Thần Hỏa châm lên, so với ban đầu càng nóng bỏng, cũng càng loá mắt, chiếu rõ một phòng, có thể để hắn rõ ràng mà thấy xiềng xích siết Sở Từ, còn có mắt cá chân dưới xiềng xích đen nhánh nổi bật lên, có vẻ trắng nõn đến yêu dị.

Dao Quang ánh mắt trầm xuống, cái loại khát vọng khó lòng giải thích này càng ngày càng mãnh liệt, hắn bị cảm xúc cuồn cuộn khống chế, tay đều run rẩy.

"A Từ......"

Hắn hàm hồ mà hô một tiếng, thanh âm ách đến lợi hại.

Hắn nhìn người bị hắn mơ mơ màng màng đẩy ngã trên mặt đất, tóc dài như có thể dung nhập vào bóng đêm quanh năm không đổi, đôi mắt tối tăm hàm chứa vài phần ý cười dung túng, dễ khiến cho hắn cho rằng, hắn là được người trước mắt này yêu thương, hắn có thể vì cậu làm rất nhiều chuyện xấu.

Tay hắn run rẩy nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày xinh đẹp của Sở Từ, qua lông mi dài như cánh bướm "Ca ca, ca ca......"

Chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói cái gì, chỉ là từng tiếng gọi cậu, tựa hồ như vậy, là có thể đem dục vọng sắp vỡ đê trong lòng hắn toàn bộ nói cho cậu.

Sở Từ cong đôi mắt lên, khi tay Dao Quang lướt qua bên môi, hơi hơi quay đầu đi, cắn ngón tay đốt ngón rõ ràng "Dao Quang."

Cậu hạ nhuyễn thanh âm, chậm rãi nói: "Lại đây, hôn ta."

Dao Quang ánh mắt tối đen, Thái Dương Thần Hỏa run rẩy, suýt nữa lại muốn tắt. Hắn cúi người xuống, nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của Sở Từ: "Là ngươi bảo ta hôn ngươi."

Cho nên ngươi không thể hối hận.

Thần hỏa tắt, bùng cháy, vòng đi vòng lại, không có điểm dừng.

Sở Từ dựa vào trong lòng ngực Dao Quang, cánh tay mềm mại lười nhác đáp ở trên vai hắn, ngọn tóc dính không biết là mồ hôi của ai, nhè nhẹ từng đợt từng đợt dán ở vòng eo cậu, cậu híp mắt mắt, nửa oán giận nửa đùa giỡn mà nói: "Thật hung hăng nha Tiểu Thần Quân."

Dao Quang gắt gao ôm cậu, người này thân thể lúc trước lạnh đến làm hắn run sợ, hiện tại cũng nóng đến làm hắn run sợ, dù sao chỉ cần ôm cậu, tim hắn đập liền không thể an ổn nổi: "Ngươi cười ta."

"Không có," Sở Từ phủ nhận: "Ta là đang khen ngươi."

"Ngươi chính là cười ta," Dao Quang chôn ở hõm vai cậu, có chút khó có thể mở miệng: "Thời điểm lần đầu tiên, ta nghe thấy ngươi cười."

"Ồ."

Sự thật rành rành, không có biện pháp thoái thác.

"Ta có phải làm không tốt hay không," Dao Quang nhẹ giọng nói: "Ngươi đều nói từ bỏ, ta còn không chịu nhịn xuống."

Sở Từ chuyển mắt: "Ừ......"

Vấn đề này, muốn cậu như thế nào trả lời đây.

[ Xuyên Nhanh ]  Phương Hoa Tuyệt Đại - Ô Dạ Đề [ Edit, Đam Mỹ, 1vs1 ]Where stories live. Discover now