Chương 2

67 10 0
                                    


Tô Hàng và Tô Kiều học cùng một trường. Tô Hàng học ở sơ trung còn Tô Kiều học ở tiểu học, nơi học của bọn cách nhau 3 dãy lầu dạy học, Tô Hàng đi đến cửa lớp 8-4, đeo cặp lên vai bước vào trong.

Trong phòng học ồn ào, tốp năm tốp ba bạn học châu đầu ghé tai nhau, có nữ sinh đang ăn sáng, cũng có nữ sinh đang cầm gương trang điểm. Tô Hàng không chào hỏi với ai, cậu ngồi vào vị trí của mình, sau khi thả cặp xuống thì tùy tiện lấy ra vài quyển sách kê lên bàn, hai tay bắt chéo nhau chôn mặt vào cánh tay nằm ngủ.

Khung cảnh ồn ào không để cho cậu ngủ yên, cậu nhắm hai mắt lại, bên tai cứ văng vẳng tiếng nói chuyện líu ra líu rít. Cậu cau mày, chôn mặt càng sâu hơn.

"Im lặng hết cho tôi! Ồn muốn chết! Mới đi tới đầu hành lang đã nghe thấy tiếng ồn ở lớp mấy anh chị rồi!" Không biết cô giáo vào lớp từ lúc nào, vừa bước vào lớp liền đánh lên bảng đen trên bục giảng mấy cái, sức lực mạnh đến mức bụi phấn bị đánh văng ra ngoài.

"Nhanh nộp bài tập lên cho tôi!" Cô giáo nghiêm nghị chỉ tay xuống phía dưới, âm thanh ồn ào lập tức giảm đi rất nhiều. Chân mày Tô Hàng thoáng giãn ra, cậu khẽ nhúc nhích cơ thể nhưng không có tỉnh lại.

"Cô ơi! Tô Hàng lại ngủ nữa!" Học sinh ngồi phía sau giơ bài tập lên đánh vào sau lưng Tô Hàng một cái. Mỗi sáng khi chuyền bài tập lên tới chỗ của cậu đều bị gián đoạn, vì thế người ngồi phía sau luôn than thở, bỏ qua Tô Hàng đưa bài tập cho người ngồi trước.

Cô giáo cũng biết hoàn cảnh nhà của Tô Hàng, cho nên rất bao dung thông cảm cho hắn. Bà làm động tác phất tay, nói: "Để cho em ấy ngủ đi, đợi lát nữa học rồi hãy gọi em ấy dậy."

Tiếng chuông vào học chói tai tựa như tiếng báo thức của đồng hồ vang lên bên tai, Tô Hàng khó khăn ngọ nguậy ngồi dậy. Cậu dụi dụi mắt, hơi nước trong mắt mới tan đi một chút. Cậu nghiêng người, lấy bóp viết và bài tập trong cặp ra, cậu lấy ra một cây bút chì, vừa định dùng, cúi đầu nhìn thì lại phát hiện ngòi viết chì bị gãy rồi.

Mấy bạn học khác đều dùng bút máy, chỉ có cậu vẫn còn đang xài bút chì gỗ. Bàn tay đang cầm bút của cậu khựng lại, sau đó cậu lục trong bóp viết một lát rồi nhận ra mình không mang theo dao gọt. Cậu lặng lẽ thở dài một tiếng, lần nữa nhét bút trở về.

Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, đến giờ cơm, tất cả mọi người giống như quỷ chết đói thoáng cái liền bật dậy khỏi ghế chạy thẳng ra căn tin của trường. Tô Hàng chầm chậm đứng lên khỏi chỗ ngồi. Đi tới căn tin, đâu đâu cũng là biển người mênh mông, Tô Hàng khổ sở chớp mắt, cảm thấy đầu mình đau đau. Xếp hàng vất vả lắm mới tới mình, cậu lấy thẻ ăn đưa cho dì bán: "Dì ơi, con lấy một phần bắp cải trắng xào và một phần cơm trắng."

Dì bán nhận thẻ bắt đầu múc đồ cho cậu, trong khay thức ăn khá trống trãi, còn dư ra hai ô vuông lớn không có đặt đồ ăn. Dì bán dùng muôi cơm chỉ vào cái đùi gà kho phía trước mắt, nhiệt tình nói: "Con lấy thêm cái chân gà đi, cơ thể đang trong đà phát triển mà, ăn nhiêu đây ít quá!"

Tô Hàng nhìn cái đùi gà kia một cái rồi xua tay. Dì bán cũng không miễn cưỡng hắn, đưa khay cơm cho hắn, trong lúc Tô Hàng xoay người lại, giọng nói của dì bán vang lên phía sau: "Con ơi, bên kia có canh, không cần tiền đâu, con có thể đi lấy một chén ăn đó."

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now