Chương 20

20 4 0
                                    

Tô Kiều không dám tin nhìn Tô Hàng, gương mặt Tô Hàng dịu dàng, dưới đáy mắt hiện lên vẻ mềm mại hiếm có. Hóa ra mắt cậu cũng có thể dịu dàng như vậy, không phải luôn lạnh lùng.

Trong lòng Tô Kiều như có một dòng sông, bên trong xây một cây cầu, trên cây cầu trong lòng có một người đứng đó. Tô Kiều cắn môi kiềm chế không cho cảm xúc bùng nổ. Tô Hàng nói: "Em ước đi."

Tô Kiều nhắm mắt lại, trước mắt trở nên tối đen, gương mặt của Tô Hàng hiện lên rõ ràng trong đầu nó. Nó thầm ước nguyện trong lòng:

Bọn họ sẽ càng ngày càng tốt, cuộc sống sẽ không khó khăn như bây giờ nữa

Nó và Tô Hàng sẽ ở bên nhau cả đời này.

Tô Kiều chậm rãi mở mắt ra, nó khom người về phía trước thổi tắt nến. Tô Kiều cầm lấy nĩa nhựa tặng kèm theo, xắn một miếng nhỏ theo đường vân bánh rồi đưa cho Tô Hàng. Tô Hàng định từ chối nhưng bị Tô Kiều cưỡng ép đút ăn.

Mùi vị sô cô la đậm đà, ăn một miếng đã tan ra trong khoang miệng. Tô Hàng bảo Tô Kiều ăn đi, Tô Kiều lại xắn một miếng đút cho cậu, Tô Hàng liền xua tay nói: "Em ăn đi."

"Anh ăn thêm miếng nữa." Tình nồng không thể từ chối, Tô Hàng đành phải ăn thêm miếng nữa. Trên nĩa ăn dính một ít bơ ngọt, Tô Kiều nhân tiện liếm sạch sẽ, ánh mắt nó xảo quyệt như loài mèo, lúc nó cười rộ lên, hai lúm đồng tiền bên má lộ rõ ra. Tô Hàng nhìn nó vui vẻ mỉm cười, cậu bất giác cong môi cười theo nó.

Mẹ thấy không? Kiều Kiều lại lớn thêm một tuổi rồi. Tô Hàng ngẩng đầu nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, cổ họng cậu thắt lại, trái tim nhói lên vài cái.

Ăn bánh kem xong, hai người đi đánh răng rửa mặt. Tô Kiều đi lên giường nằm trước, đầu vừa mới nằm lên gối, ánh mắt thoáng nhìn thấy chỗ quần áo mới bên cạnh. Trái tim nó run lên, vươn tay sờ thử. Quần áo thật dày, mặc lên người nhất định sẽ rất ấm áp. Hốc mắt nó dần dần ẩm ướt, những khớp xương trên ngón tay đang cầm quần áo dần trở nên trắng bệch.

Lúc Tô Hàng đi đến, do cậu cúi đầu nên không thấy được biểu cảm trên mặt Tô Kiều. Cậu quá mệt mỏi, trực tiếp ngã đầu nằm xuống bên cạnh Tô Kiều. Cậu nhắm mắt lại, vươn tay sờ đèn trên đầu giường, sau đó nhẹ nhàng tắt nó đi. Tô Kiều nằm ở bên cạnh cậu, hô hấp trở nên nặng nề, nó cứng đờ nhìn Tô Hàng, cánh tay cậu lộ ra bên ngoài, áo ngủ ngắn củn. Tô Kiều run rẩy hít sâu một hơi, nó xoay người ôm lấy Tô Hàng. Gương mặt nó dán lên lưng cậu , hai tay siết chặt lấy Tô Hàng. Bởi vì động tác này của nó mà Tô Hàng mở mắt ra, cậu trở tay nắm lấy tay Tô Kiều, ngập ngừng gọi nó một tiếng.

"Tô Kiều?" Tô Kiều không đáp lời, nó không ngừng dùng trán "vuốt ve" lưng Tô Hàng, tay nó giữ chặt lấy tay Tô Hàng, không tạo ra một tiếng động nào. Tô Hàng khẽ thở dài, hàng lông mi hơi run lên. Thật lâu sau cậu mới nói: "Tất cả sẽ tốt lên thôi, Tô Kiều đừng sợ có anh đây." Rốt cuộc Tô Kiều cũng chịu ngẩng mặt lên, trong bóng đêm nó không thể thấy rõ gương mặt Tô Hàng. Nó đành phải ôm cậu chặt hơn, Tô Hàng an ủi vỗ lưng nó. Giây tiếp theo, gương mặt cậu bị hôn nhẹ một cái.

Tô Hàng giật mình, đợi đến khi muốn truy hỏi, cảm giác kia đã như khói bay đi mất. Tô Hàng bắt không được, tìm cũng không thấy đâu. Tô Kiều ôm chặt cậu, hài lòng nhắm mắt lại.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now