Chương 8

39 8 0
                                    

Kỳ nghỉ đông trôi qua, trường học lại bắt đầu khai giảng. Tô Hàng đã đồng ý với Tô Kiều rằng sẽ học xong cấp 2, vì thế ngoại trừ bán quán, khoảng thời gian trống còn lại Tô Hàng đều đến trường đi học, rất vất vả. Hôm nay Tô Hàng ngồi trên bàn đọc sách, xem bài một lát cậu liền ngủ thiếp đi. Tô Kiều sợ cậu cảm lạnh nên lấy áo khoác đắp cho cậu. Đúng lúc này có người đến gõ cửa, Tô Kiều đi ra mở.

Vừa mở cửa ra, nó có chút nghi hoặc. Bên ngoài là một học sinh nữ, người này có mái tóc dài ngang vai, cô nàng ngập ngừng hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà của Tô Hàng không?"

Bàn tay đang nắm cửa của Tô Kiều siết chặt lại, nó nhíu mày đầy cảnh giác: "Chị là ai?"

Cô nàng à một tiếng rồi đưa những thứ cầm trong tay qua.

"Chị tên là Trương Đình Đình, là bạn học của lớp với Tô Hàng, cậu ấy có mấy quyển bài tập chưa mang về nhà nên chị đến đưa cho cậu ấy." Lúc Trương Đình Đình nói mấy câu này, sắc mặt bỗng dưng có chút ửng hồng kỳ lạ. Trong lòng Tô Kiều lập tức nổi lên cảm giác khó chịu, nó vươn tay nhận lấy rồi nói cảm ơn, sau đó liền đóng sầm cửa lại không cho cô nàng cơ hội kịp nói chuyện.

Tiếng động này làm cho Tô Hàng giật mình dậy, cậu lập tức ngồi thẳng người lên, áo khoác đắp trên người cũng rơi xuống đất. Tô Kiều đi lại gần, tùy tiện đặt sách bài tập lên bàn rồi quay lại ngồi trên ghế sô pha.

Tô Hàng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu cầm sách bài tập lật qua lật lại xem rồi nói: "Ai tới thế?"

"Không biết."

Tô Hàng nghe ra sự khó chịu trong giọng điệu của nó, cậu xoay người hỏi: "Em sao thế?"

"Em nói em không biết, được chưa?" Tô Kiều càng nói, giọng điệu càng lên cao, nó dứt khoát không để ý đến Tô Hàng nữa, xoay người cầm ván gỗ bên cạnh đặt lên đùi, lại bắt đầu vẽ tranh.

"........." Tô Hàng không biết nó đang kìm nén cái gì, cũng lười để ý đến nó. Cậu xoay người tiếp tục đọc sách, Tô Kiều cầm bút chì lén nhìn bóng lưng Tô Hàng, nó vừa ngắm vừa vẽ nhưng trong lòng đang nghẹn một cục tức nên nó không thể tập trung được. Nét vẽ của bức tranh dần lệch ra, nó lấy gôm tẩy đi rồi vẽ lại nhưng kết quả vẫn vậy.

"Đáng ghét!" Tô Kiều đột nhiên ném bút xuống đất, tức giận đứng giậm chân, tựa hồ như không giải tỏa được cục tức. Tô Hàng nghe thấy tiếng động thì xoay người lại lần nữa, cậu cau mày, sắc mặt rốt cuộc cũng lạnh xuống.

"Em phát điên cái gì vậy?"

Tô Kiều lạnh lùng hừ một tiếng, đầy khinh thường nói: "Đúng vậy. Em bị điên đấy, anh đừng có để ý đến em."

Tô Hàng đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài, cậu lướt ngang qua Tô Kiều, bị Tô Kiều kéo lại.

"Anh đi đâu vậy?" Tô Kiều giữ chặt tay Tô Hàng. Tô Hàng nhíu mày không trả lời nó, cậu dùng lực rút tay ra, không nói hai lời liền đi về phía trước.

"Anh đừng đi mà!" Tô Kiều chạy đuổi theo, nó ôm chặt lấy thắt lưng Tô Hàng, Tô Hàng dùng sức kéo tay Tô Kiều ra, sức lực của nó làm sao so được với Tô Hàng, cánh tay lập tức bị Tô Hàng kéo ra.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now