Chương 29

20 6 1
                                    

Tô Kiều dần dần ngồi sụp xuống, quá khó để nó tiếp thu, nó hận bản thân mình vô dụng, nó chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt như bây giờ, tốt nhất là chớp mắt một cái, năm tháng đã trôi qua mười lăm năm.

Tô Hàng chưa từng thấy nó khóc thương tâm như thế này. Lúc Tô Tĩnh qua đời, Tô Kiều cũng không khóc như vậy. Trái tim Tô Hàng quặn đau, cậu cũng ngồi xổm xuống ôm lấy nó, vuốt ve đỉnh đầu của Tô Kiều, dịu dàng nói: "Em đã giúp anh rất nhiều rồi, thật đó."

Tô Kiều chỉ không ngừng lắc đầu, nó dựa vào hõm vai Tô Hàng, duỗi tay nắm chặt lấy cổ áo của Tô Hàng. Mặt nó đầy nước mắt, cả gương mặt khóc đỏ bừng. Tô Kiều nức nở nói đứt quãng, nó ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Tô Hàng, run rẩy hỏi: "Anh, anh đừng không cần em..... Anh đừng vứt bỏ em...... Em van xin anh đấy....."

Tô Hàng ngẩn ra, cậu lau nước mắt cho Tô Kiều, vừa lau vừa nói: "Sao anh lại không cần em được? Em là em trai ruột của anh mà!" Tô Kiều giữ chặt tay cậu, trong lòng hoảng hốt hệt như người đi xiếc trên dây, chỉ cần lung lay một cái, nó sẽ ngã xuống đất, tan xương nát thịt.

Tô Hàng nghĩ do nó thấy mình bị thương nên mới sợ hãi sau này cậu có chuyện bất trắc, Tô Kiều chỉ còn lại một mình. Tô Hàng vô cùng đau lòng, cậu kéo Tô Kiều dậy, sau đó nắm chặt tay nó, vừa đi vừa nói chuyện: "Anh sẽ không sao đâu, Tô Kiều, em không cần phải sợ hãi."

Tô Kiều nắm chặt tay cậu, lực siết mạnh đến mức Tô Hàng phải kêu đau. Cả người Tô Kiều đều dính lên người Tô Hàng, Tô Hàng muốn dùng chút sức nới ra cũng không được. Tô Kiều khẩn trương đi theo sát Tô Hàng, nó đáng thương nói: "Anh ơi, hôm nay em có thể ngủ với anh không?"

Tô Hàng muốn nói trong đoàn phim không thể tùy tiện dẫn người khác theo, nhưng khi cậu quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương kia của nó, giống như chỉ cần cậu nói một từ không thì giây tiếp theo Tô Kiều sẽ bật khóc. Tô Hàng liền mềm lòng, cậu thở dài nói: "Được."

Tô Hàng dẫn Tô Kiều ngồi xe bus về lại khách sạn, Tô Kiều nắm tay Tô Hàng đi theo bên cạnh, hai người đi thang máy lên phòng. Trong bộ phim này Tô Hàng chỉ đóng một vai phụ nhỏ, thậm chí còn không bằng một diễn viên tuyến 18, cho nên cậu phải ở chung phòng với một diễn vai phụ khác. Cậu ấy kết thúc công việc sớm, một mình về phòng. Lần này đã gần mười hai giờ rưỡi, Tô Hàng nghĩ có lẽ người nọ đã ngủ. Nên cậu mới đưa tay ra hiệu với Tô Kiều, ý bảo nó lúc vào cửa nhẹ nhàng một chút.

Tô Kiều gật đầu, Tô Hàng dùng thẻ mở cửa ra, quả nhiên trong phòng tối thui. Tô Hàng sợ đánh thức người ta nên đi vào nhà vệ sinh trước. Cũng may đèn trong nhà vệ sinh vẫn sáng.

"Em đi tắm trước đi, anh đi lấy quần áo của anh cho em." Tô Hàng hạ giọng nói, Tô Kiều gật đầu, Tô Hàng mới duỗi tay men theo mép tường cẩn thận đi đến cạnh giường. Cậu mở đèn đầu giường lên, chỉnh độ sáng xuống yếu nhất, sau đó cậu mới ngồi xổm xuống kéo khóa túi sách ra, lấy một chiếc áo sơ mi cũ và một chiếc quần dài đi vào nhà vệ sinh.

"Nè." Tô Kiều đã cởi áo ra, nó ở trần bốn mắt nhìn nhau với Tô Hàng, Tô Hàng thì không có vấn đề gì, thế nhưng Tô Kiều lại lập tức đỏ mặt. Tô Hàng còn đi vào mở vòi nước ra cho nó, duỗi tay thử nhiệt độ rồi nói: "Vừa rồi, sẽ không nóng quá đâu......" Tô Kiều đứng sau lưng cậu, hai mắt nhìn chằm chằm đường cong trên cơ thể cậu, khó khăn nuốt nước bọt. Bàn tay của Tô Kiều buông thõng ở bên người, ngón tay nhịn không được bắt đầu nhúc nhích, nó bước từng bước về phía trước, ngay lúc này, Tô Hàng bỗng nhiên xoay người lại!

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now