Chương 15

10 4 0
                                    

Xe mới chạy rất ổn, Tô Hàng quen đường đạp xe đi. Bảo vệ cổng đã quen cậu, từ phía xa đã mở cửa cho cậu. Tô Hàng bước xuống đẩy xe vào, cậu hơi khom người về phía trước, lấy một phần bánh trứng chiên trong rổ ra đưa cho bảo vệ.

"Chú ơi, cháu biếu chú." Tô Hàng nói rất chân thành, trên mặt cậu hiện lên nụ cười lễ phép, bàn tay vì chạy xe mà bị đông lạnh đến đỏ bừng. Bảo vệ vội vàng nhận lấy, rồi lập tức lấy tiền ra trả cho cậu. Tô Hàng liên tục xua tay bảo không cần.

"Cảm ơn chú." Tô Hàng không biết nói mấy lời hoa mỹ, cậu chỉ có mỗi tấm lòng thật tình. Bảo vệ nói cảm ơn chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Tô Hàng xách hết mấy phần bánh trứng chiên, bảo vệ cắn một miếng bánh trứng xong cũng giơ ngón cái với cậu, thẳng thắn khen ngon. Tô Hàng ngại ngùng cúi đầu xuống, sải bước đi vào trường quay.

"A đúng rồi, em trai kia ơi, hôm nay bọn họ quay ở ngoài trời, Diệp Thanh bảo cậu trực tiếp giao đồ đến phim trường luôn." Bảo vệ nhai bánh trứng chiên vụng về nói. Tô Hàng nói cảm ơn ông, sao đó xách đồ ăn đi đến phim trường.

Tô Hàng thường giao đồ ăn đến đây nên cũng khá quen thuộc với bố trí ở đây. Phía sau tòa nhà A là phim trường, Tô Hàng càng đi càng đến gần, một lát sau liền nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh.

"Không bằng nói này là tai họa đi, Cố Uân Phong, hình tượng* này của em phải để cậu người yêu của em lại xem mới được, cậu ta nhất định sẽ sống chết không muốn chia tay với em."

*Hình tượng sau khi diễn viên hoá trang thành nhân vật trong phim.

"Bây giờ em ấy cũng đang sống chết không muốn chia tay với em đây." Cố Uân Phong ngồi trên ghế nằm, anh cầm kịch bản nghiêm túc khoanh tròn lời thoại, Diệp Thanh lấy áo lông khoác trên vai anh xuống, anh lập tức rụt người lại nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh.

"......Chị Diệp Thanh, em đến rồi." Tô Hàng do dự không biết có nên tiến lên không, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng, Diệp Thanh không nghe thấy, cô vẫn đang cúi đầu nói chuyện với Cố Uân Phong. Bàn tay xách đồ của Tô Hàng bị siết đau, cậu không biết phải làm sao, nhìn những nhân viên công tác tới lui, cậu cũng không biết nên tìm ai.

Cố Uân Phong bóp bóp sau gáy, cảm thấy cổ mình có hơi đau, anh xoay cổ một vòng, ánh mắt bỗng lia tới chỗ Tô Hàng, sau đó sửng sốt một chút. Diệp Thanh nhìn theo ánh mắt của anh, hai mắt đột nhiên sáng ngời. Cô vội vàng đi qua đó, gọi trợ lý đi nhận bánh trứng chiên trong tay Tô Hàng. Diệp Thanh vươn tay khều lên mũi Tô Hàng một cái, giả vờ oán trách: "Sao hôm nay lại muộn như vậy? Chị sắp chết đói luôn nè!"

Tô Hàng không biết Diệp Thanh đang nói thật hay nói giỡn, nghĩ tới cảnh cô thật sự sốt ruột chờ đồ ăn, sắc mặt cậu lập tức đỏ lên. Cậu khẩn trương chà xát hai tay, có hơi lắp bắp nói: "Xin lỗi ạ, em xin lỗi, buổi sáng có chút việc nên về nhà muộn."

Dáng vẻ khẩn trương này của cậu khiến Cố Uân Phong cau mày, Cố Uân Phong khoác áo lông đứa lên, đi vài bước đến trước mặt Tô Hàng, vươn tay đè lên vai Diệp Thanh, nói: "Đừng có chọc người ta nữa Diệp Thanh, không thấy nhóc đẹp trai bị chị hù chết rồi à."

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now