Chương 17

33 9 0
                                    

Chương 17

Tô Kiều đợi nửa ngày cũng không thấy Tô Hàng về, trong lòng cảm thấy lo lắng. Đồng hồ treo tường dần dần chuyển tới 5 giờ rưỡi, nó khẽ cắn môi chạy xuống lầu. Sức của nó yếu, giữa chừng có nghỉ ba lần mới có thể đẩy xe đẩy ra được. Lúc này trên lưng của nó đã hơi chảy mồ hôi, đúng vào lúc này tiếng chuông trong trẻo vang lên phía sau nó.

Tô Kiều quay đầu nhìn — Tô Hàng đã trở lại. Đầu vai nó lập tức thả lỏng xuống, nó cong môi vui vẻ kêu lên một tiếng, Tô Hàng nhanh chóng xuống xe, cậu khóa xe lại, chạy chậm đến giúp Tô Kiều đẩy xe.

"Xin lỗi." Tô Hàng đi ở phía trước, cậu nhỏ giọng áy nói. Tô Kiều lắc đầu nói không sao rồi hỏi cậu sao lại đi lâu như vậy? Tô Hàng không lên tiếng, một lát sau mới nói: "Về nhà nói với em."

Tiết trời ngày càng lạnh lẽo, cũng càng nhanh sụp tối hơn. Bọn họ dọn hàng ra quá khá trễ, buôn bán đương nhiên không đông khách. Hơn một tiếng sau đã dọn dẹp về nhà.

Về tới nhà, Tô Kiều theo thói quen định đếm lại tiền buôn bán của ngày hôm nay, nó đếm được một nửa, Tô Hàng bỗng đưa cho nó năm mươi tệ. Tô Kiều tưởng đây là tiền cậu giao đồ ăn kiếm được nên không hỏi, kết quả Tô Hàng bị đau kêu lên một tiếng, khiến nó ngẩng phắt đầu lên.

"Sao vậy?" Tô Kiều nhanh chóng đứng lên trên giường, nó kéo Tô Hàng lại gần để xem, lúc này mới phát hiện trên trán cậu có một mảng lớn màu xanh tím. Ánh mắt Tô Kiều lập tức tối sầm xuống, con mắt nó đỏ lên, bàn tay cẩn thận sờ xung quanh vết bầm tím đó, giọng điệu tức giận nói: "Ai làm?!"

Tô Hàng lắc đầu nói không sao, Tô Kiều không chịu từ bỏ, nó bướng bỉnh nắm chặt tay Tô Hàng, hỏi lại lần nữa: "Ai làm?!" Tô Hàng quay đầu nhìn nó, Tô Kiều hệt như một con sư tử bị chọc giận, nó giương nanh múa vuốt, một câu nói bình thường cũng có thể dễ dàng khiến nó nổi điên. Trái tim Tô Hàng khẽ đập mạnh một tiếng, cậu trở tay nắm lấy cổ tay nó, trấn an nói: "Anh không cẩn thận té ngã, không sao đâu."

Cơ thể Tô Kiều vẫn căng chặt như trước, câu nói của Tô hàng không hề khiến nó thả lỏng chút nào. Đáy mắt nó như chìm trong giông bão, tay nó hơi run lên, nó sống chết nhìn chằm chằm Tô Hàng, môi cũng bị cắn rách. Tô Hàng thấy dáng vẻ này của nó, trái tim như thoát khỏi khống chế của cậu tự động siết chặt lại. Đầu óc cậu chưa kịp hoạt động, cơ thể đã hành động theo bản năng.

Cậu ôm lấy Tô Kiều, vươn tay ôm lấy nó. Cánh tay Tô Hàng mảnh mai như thế, bên trong áo lông hầu như là trống không, thế nhưng cậu vẫn ôm Tô Kiều. Sau lưng Tô Kiều được hai đôi tay ôm lấy, mặt nó dựa lên vai Tô Hàng. Nó hoảng sợ, hoảng sợ đến mức hai tay không biết nên làm thế nào. Tô Hàng quay đầu lại, môi cậu chạm vào cổ nó, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, lẩm bẩm nói: "Kiều Kiều ngoan, không sao, không sao mà......"

Ngón tay của Tô Kiều cuối cùng cũng nhúc nhích, nó níu chặt quần áo của Tô hàng, chôn mặt mình vào vai cậu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Nó rất sợ hãi, mỗi một giây chờ không nhìn thấy Tô Hàng đều như đang hành hạ giày vò nó.

Đợi đến khi cung phản xạ của cậu phản ứng trở lại, cậu mới thả Tô Kiều ra. Tô Kiều đứng trên giường nên trông nó cao hơn cả Tô Hàng. Tô Hàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm nay anh đi giao đồ ăn cho chị Diệp Thanh đúng lúc bọn họ đang quay phim. Bỗng nhiên thiếu một diễn viên quần chúng nên anh được chị Diệp Thanh thêm vào cho đủ số. Năm mươi tệ này là tiền công."

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now