Chương 19

30 7 0
                                    

Chương 19

Đi vào phòng nghỉ, bên trong có hệ thống sưởi đầy đủ, Tô Hàng mới cảm giác bản thân được sống lại. Diệp Thanh gọi cậu lại ngồi, lấy quần áo của Cố Uân Phong cho cậu đắp lên, Tô Hàng liên tục nói không cần. Diệp Thanh nhíu mày tùy tiện nói: "Không sao, tên kia là em trai chị, cậu ta không dám nói gì đâu."

Tô Hàng giật mình nói: "Cố đại ca là em của chị Diệp sao?"

Diệp Thanh đang trả lời wechat, cô cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Là con của mẹ nuôi chị, bọn họ đều biết." Tô Hàng à một tiếng, nghĩ thầm, bảo sao quan hệ của hai người tốt như vậy, mỗi lần Diệp Thanh vênh mặt hất cằm sai bảo Cố Uân Phong cũng không nổi nóng.

"Hàng Hàng, em ngồi đây đi, bên ngoài lạnh lắm đừng đi ra ngoài. Chị đi xử lý chút chuyện đã." Diệp Thanh bấm số điện thoại rồi đi ra ngoài. Tô Hàng còn chưa kịp nói cảm ơn. Không bao lâu sau, Cố Uân Phong tiến vào phòng nghỉ. Trợ lý đi theo sau anh cầm thêm một gói đồ to. Cố Uân Phong vỗ vỗ vai Tô Hàng, nói: "Lại xem xem thích ăn cái gì?"

Trợ ký đặt gói đồ to lên trên bàn, Tô Hàng nhìn vào trong, quả thật là McDonalds. Tô Hàng chưa từng nếm qua McDonalds nên cậu cũng không biết phải chọn cái nào. Cố Uân Phong thấy cậu ngại ngùng nên chủ động lấy một cái hamburger đùi gà nhét vào trong tay cậu , mở thêm một ly sô cô la nóng đưa cho Tô Hàng.

"Ăn đi." Tô Hàng cầm lấy hamburger, thấp giọng nói cảm ơn Cố đại ca, Cố Uân Phong nói không cần khách sáo, anh mua rất nhiều, nếu không đủ thì cứ lấy tiếp.

Tô Hàng cẩn thận gỡ lớp giấy thấm dầu ra, mùi bánh hamburger lập tức xộc vào mũi, cậu cắn một miếng nhỏ, nước sốt thịt gà lập tức ngập tràn khoang miệng của cậu, cậu chậm rãi nhai, sống mũi hơi cay cay.

Chị Diệp Thanh và Cố đại ca đều đối xử với cậu rất tốt. Không chỉ giúp cậu buôn bán, mỗi lần cậu đến giao đồ ăn, bọn họ đều luôn cho cậu ăn rất nhiều món ngon. Có đôi khi là một thanh sô cô la lớn được nhập khẩu, có đôi khi là trà sữa, còn lần này là McDonalds. Bọn họ cũng chẳng thân quen gì, còn không thể tính là người quen, thế nhưng bọn họ lại đối xử với cậu tốt như thế. Sau khi Tô Tĩnh rời đi, Tô Hàng chịu đựng bao nhiêu bất công, bao nhiêu lần nuốt hận vào lòng, không ngờ thế mà lại có người xa lạ đối xử với cậu tốt như vậy.

Tô Hàng theo thường lệ chừa lại một nửa bánh hamburger, cậu muốn đem về cho Tô Kiều nếm thử. Cậu lấy giấy thấm dầu bọc kỹ lại, đặt lên trên bàn. Cố Uân Phong cúi đầu ăn salad trộn, thấy động tác của Tô Hàng thì không nhịn được hỏi: "Không ngon sao?"

Tô Hàng vội vàng lắc đầu nói rất ngon, Cố Uân Phong im lặng suy nghĩ một lát, nháy mắt đầu óc lại bay lượn một hồi. Anh nhớ lần đầu tiên gặp Tô Hàng, bên cạnh Tô Hàng còn có một cậu bé, cậu ta chắc là em trai của Tô Hàng nhỉ?

Cố Uân Phong lập tức hiểu ra lại, anh lại lấy thêm một cái hamburger gà trong túi ra. Anh không nói thẳng là cho Tô Kiều mà rất tự nhiên nói: "Ăn đi, em phải ở đây cả ngày lận, đói bụng thì sẽ không có sức diễn đâu."

Khớp xương ngón tay của Tô Hàng trắng bệch, Cố Uân Phong cúi đầu tiếp tục chơi game, giọng điệu của anh tự nhiên lưu loát, chốc lát Tô Hàng liền hiểu ý của anh. Cố Uân Phong là người có EQ rất cao, thân ở trong giới giải trí, gặp phải loại người gì, cần nói những lời nào, anh không cần tới bản thảo cũng có thể nói được. Cho nên người trong giới đánh giá anh rất cao. Hắn biết cho người khác mặt mũi, cũng biết cách tôn trọng người khác. Tô Hàng nhận lấy hamburger rồi nói cảm ơn, còn Cố Uân Phong nói cảm ơn món mì bữa sáng của cậu.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum