Chương 22

29 7 0
                                    

Tô Hàng đang ôm ly trà bằng hai tay bỗng ngẩng đầu lên. Cố Uân Phong nghiền ngẫm nhíu mày, Tô Hàng im lặng một lát rồi mới nói: "Em không biết diễn..... Cũng chưa từng học qua..... Em sợ sẽ làm không tốt......"

Cố Uân Phong nghe xong thì mỉm cười, anh vừa cười vừa lắc đầu nói: "Anh cũng không phải người được đào tạo chính quy, thế nhưng đã đi diễn được tám năm rồi này. Lúc lớn cỡ em bây giờ là anh đã ra mắt rồi."

Tô Hàng nghe xong thì bất ngờ, nói tới đây, cậu mới láng máng nhớ lại, hình như cậu đã từng xem bộ phim đầu tiên Cố Uân Phong diễn. Nó được đài địa phương công chiếu, hình như tên là [Linh Độ], là một bộ phim nói về cảnh sát chống ma túy. Cố Uân Phong đóng vai một cảnh sát trong đó. Khi ấy Cố Uân Phong còn trẻ hơn cả bây giờ.

Lúc này, cửa phòng ăn bị gõ vài cái. Phục vụ bưng đồ ăn bước vào, Cố Uân Phong gắp đồ ăn cho Tô Hàng, Tô Hàng vội vàng đỡ bát nói mình có thể tự làm. Cố Uân Phong gắp thêm một đũa đồ ăn cho vào trong miệng mình, anh tao nhã nhai đồ ăn, đợi đến khi nuốt xong thì mới nói: "Vận may của anh cũng khá tốt, vừa ra mắt đã được đóng vai nam thứ ba, chứ không phải là mấy vai diễn vụn vặt."

"Cố đại ca, anh diễn rất hay." Tô Hàng nói ra lời trong lòng, cậu sẽ không đi nịnh bợ người khác, những lời cậu nói đều là lời thật lòng. Dù cho cậu không biết thế nào là diễn, chỉ là một người xem nhưng cách diễn của Cố Uân Phong đã đánh trúng vào tim cậu, khiến cậu cảm thấy rất cảm động. Thế là cậu liền cảm thấy anh diễn hay. Không ngờ Cố Uân Phong lại có hơi ngại ngùng, anh cúi thấp đầu xuống một lát rồi mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt hiếm khi trở nên nghiêm túc.

"Ngành sản xuất này của tụi anh có tỉ lệ sàng lọc cao đến mức em không thể tưởng tượng được, hôm nay em có thể đứng trên đỉnh vinh quang, ngày mai cũng có thể xử tử trên bờ cát. Nếu không có tố chất diễn viên, bằng mỗi gương mặt này cũng sẽ không ăn được bao nhiêu năm."

"Trương Ái Linh có một câu rất hay "Muốn thành danh thì phải làm sớm", nếu năm em mười tám tuổi có thể bạo hồng thì tuyệt đối không được kéo dài đến năm mười chín tuổi. Hàng Hàng, nếu em thực sự muốn bước vào giới giải trí, anh có thể giúp em."

Tô Hàng mông lung, đừng nói là làm ngôi sao, giống như bây giờ vậy, có thể ngồi ăn cơm cùng với đại minh tinh đã là điều cậu nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Làm diễn viên quần chúng có khi được trả năm mươi tệ, có khi được trả ba mươi tệ. Thật ra có nhiều hơn bán hoành thánh một chút, nhưng lại lãng phí không ít thời gian và sức lực của cậu. Có khi để thời gian chờ đến cảnh có thể đợi gần hết một ngày, kết quả tới cuối ngày thì lại nói không quay nữa, tình huống đó xem như làm chuyện cơm bữa.

Đối với một người vô danh tiểu tốt như cậu, ai sẽ quan tâm? Bị đối xử bất công cũng chỉ có thể ráng nuốt vào bụng. Tô Hàng đã gia nhập được mấy đoàn phim, có lúc sẽ gặp được nhà sản xuất có tâm, thức ăn đãi cho bọn họ rất ngon. Cậu cũng có thể chừa lại một cái đùi gà lớn và mấy thứ khác cho Tô Kiều ăn, có khi lại gặp phải đạo diễn có phẩm chất tệ một chút, bị nghe mắng không thiếu từ thô tục nào. Tô Hàng lại là người có tính nhẫn nhịn, chịu oan ức cũng không bao giờ nói ra, cậu cũng không muốn gây chuyện, bình thường đều toàn chịu đựng đến lúc phát lương xong thì trực tiếp rồi đi.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now