Chương 14

50 11 1
                                    

Từ đó về sau Diệp Thanh thường xuyên đến quán hoành thánh của bọn họ. Một lần gọi bánh trứng chiên và hoành thánh luôn là ba mươi phần, Tô Kiều và Tô Hàng cũng càng ngày càng bận. Đưa đồ nhiều lần, cũng dần có những nhân viên công tác khác mua hoành thánh của bọn họ. Có đôi khi một lần giao là giao hai ba chỗ. Tô Hàng cảm thấy mình thật sự cần mua xe đạp để đi. Hôm nay Tô Kiều nằm sấp trên giường để đếm tiền, nó hưng phấn nói tháng này buôn bán lời rất nhiều tiền, hơn trước kia khoảng chừng hai ngàn tệ.

Tô Hàng đã mệt đến mức thắt lưng không thẳng dậy nổi, cậu ngửa đầu nhìn chằm chằm cái khe nứt trên trần nhà, một lát sau mới im lặng cong môi cười.

"Tô Kiều, ngày mai chúng ta đi mua xe đạp đi."

"Được ạ!" Tô Kiều còn đang chìm trong hưng phấn, nó vui vẻ nằm sấp lên người Tô Hàng ôm chặt lấy cổ cậu. Tô Hàng bị nó đè thì hơi cau mày lại, cậu có hơi chịu không nổi nên kéo tay Tô Kiều ra, Tô Kiều chôn mặt vào trong hõm cổ của cậu, không muốn nâng lên.

"Tô Hàng."

"Hửm?"

"Em cảm thấy chúng ta nhất định sẽ ngày càng tốt hơn." Giọng nói của Tô Kiều quanh quẩn ở bên tai, Tô Hàng nhẹ vỗ lưng Tô Kiều, thời gian trôi qua thật lâu cậu mới ừ một tiếng.

Có lẽ là vậy.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Kiều và Tô Hàng bán đồ ăn sáng xong thì dọn quán rồi cùng nhau đi ra chợ đồ cũ. Tô Hàng không định mua xe mới, cậu chỉ muốn ra chợ đồ cũ tìm một chiếc rẻ tiền. Hai người bọn họ đi một đoạn đường rất xa rất xa, Tô Kiều đã hơi thở hổn hển. Bởi vì là cuối tuần nên người trong chợ rất đông. Ở đây đâu đâu cũng là cửa hàng, có tiệm sửa điện thoại, tiệm bán đồ điện. Vì đông người, Tô Hàng sợ Tô Kiều đi lạc nên cậu chủ động nắm tay Tô Kiều. Tô Kiều thụ sủng nhược kinh, phản xạ nắm ngược lại tay cậu. Tô Hàng không quá quen đường ở đây, cậu đi vòng quanh một lát, lôi kéo Tô Kiều vất vả chen qua mấy người lớn, chui vào một cửa hàng bọn họ muốn đến.

Chủ tiệm đang ngậm thuốc lá nói chuyện với người bên ngoài, thấy Tô Hàng và Tô Kiều vào cũng không có phản ứng. Tô Hàng nhìn những chiếc xe đạp sáng bóng trước mắt, lập tức không biết nên chọn cái nào. Ngay lúc cậu đang do dự không thôi thì Tô Kiều đã buông tay cậu ra chạy đến chỗ ông chủ. Nó ngửa đầu ngọt ngào nói: "Chú ơi, chúng cháu muốn mua xe đạp."

Chủ tiệm đang nhả khói thuốc, nghe nó nói thì chân mày cau lại, cúi đầu xuống nhìn. Tô Kiều chỉ chỉ một loạt xe đạp secondhand, lúc này chủ tiệm mới hiểu ra "à" một tiếng. Ông duỗi tay hút thêm một ngụm thuốc rồi nói: "Là nhóc chạy hả? Anh bạn nhỏ."

"Không phải, là anh của cháu." Tô Kiều vừa nói vừa đi tới bên cạnh Tô Hàng, sau đó lại cầm lấy tay cậu, cơ thể cũng dựa vào tay cậu.

Tô Hàng ngước mắt nhìn chủ tiệm, ánh mắt ông chủ không chút che giấu đánh giá cậu từ trên xuống dưới, sau đó xoay người đẩy một chiếc xe từ trong đó ra.

"Cái này hợp với cháu nè." Chiếc xe trước mặt cậu có kích thước như một chiếc xe người lớn, nhưng cũng không tính là quá lớn. Thân xe có màu xanh đen, cán tay cầm làm bằng da có chút vểnh lên. Căm xe bên ngoài săm lốp có hơi bị rỉ sắt. Trừ những chuyện này ra thì trông nó quả thật là còn rất tốt.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now