Chương 23

25 7 0
                                    


Trong hôm diễn ra bữa tiệc đóng máy, Tô Hàng mới biết được địa vị của Cố Uân Phong ở giới giải trí. Cố Uân Phong không đến dự tiệc vì anh phải tham gia bộ phim mới, người tới là Diệp Thanh. Diệp Thanh lái xe đi ngang qua chỗ Tô Hàng bán hàng, thấy đúng lúc cậu đang dọn quán nên mới kêu cậu đi cùng. Tô Hàng có hơi ngại ngùng, bản thân cậu cũng không phải diễn viên chính, có lý nào cậu lại có thể đi ăn được? Diệp Thanh cương quyết nói không sao cả, đạo diễn thích cậu nên mới gọi cậu đến cùng.

Tô Hàng không thuyết phục được Diệp Thanh, bị cưỡng chế đi lên xe. Trước lúc xuống xe, Diệp Thanh có dặn cậu, nếu có người hỏi thì nói là nhân viên của Cố Uân Phong. Tô Hàng còn đấu tranh nói nếu không thì đừng đi nữa, Diệp Thanh đẩy cậu, nói: "Sợ cái gì chứ, có chị Diệp Thanh ở đây. Chị dẫn theo người thì làm sao?"

Vì thế, Tô Hàng liền đi theo mông Diệp Thanh, giúp cô rót rượu, nhìn cô giao tiếp với các đạo diễn, nhà sản xuất, nhà tài trợ, Tô Hàng thầm giật mình, hóa ra thế giới của người lớn là thế này.

"Sao Cố Uân Phong lại không tới thế?" Có một vị đạo diễn ôm lấy bả vai Diệp Thanh, tỏ vẻ nén giận nói. Diệp Thanh cũng thuận thế ôm vai vị đạo diễn kia: "Ai da đạo diễn Vương à, anh không biết Cố Uân Phong của chúng ta mới cầm được giải ảnh đế sao, một người cần phải phân thân thành mười khúc để dùng luôn đấy ạ?"

Đạo diễn Vương vỗ đầu nói: "Cô xem đầu óc của tôi này, hỏi vấn đề ngốc nghếch gì thế này. Uân Phong thật sự là "tiểu thịt tươi" chuyên nghiệp nhất mà tôi từng gặp đấu, haiz, nói rồi đó, bộ phim kia tôi muốn để cậu ấy nhận, cô nhớ chừa chỗ cho tôi đó."

"Không thành vấn đề, phim của đạo diễn Vương, chúng tôi khẳng định dành thời gian cho ngài mà." Diệp Thanh mỉm cười chạm ly rượu với đạo diễn Vương, vừa mới nhấp một ngụm rượu, sau lưng lại bị một nhà sản xuất vỗ nhẹ.

"Phải nói là mắt nhìn của Diệp Thanh quá đỉnh, mới dẫn dắt có năm năm liền mà đã lấy được giải ảnh đế. Cậu ấy là người trẻ nhất lịch sử đoạt được giải ảnh đế của Kim Giác đấy."

"Mọi người nói quá rồi, sau này còn phải nhờ các vị đạo diễn và nhà sản xuất giúp đỡ Cố Uân Phong của chúng tôi nhiều, cậu ấy còn trẻ, còn phải học hỏi nhiều lắm." Diệp Thanh nói những lời này lưu loát hệt như học thuộc lòng, cô ứng phó trong bữa tiệc ăn mừng này một cách tự nhiên. Mỗi một cậu của cô đều khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái, Cố Uân Phong có thể trở thành ảnh đế trong vòng vài năm năm, ngoại trừ thiên phú và bản thân tự cố gắng, không thể không tính thêm công lao của Diệp Thanh.

Mà bộ phim dân quốc này ắt hẳn sẽ là ranh giới để Cố Uân Phong tiến vào giới điện ảnh. Ít nhất là trong một khoảng thời gian rất dài, anh sẽ tấn công vào làn điện ảnh. Diệp Thanh cũng phải nhân cơ hội hôm nay, cố gắng lôi kéo càng nhiều tài nguyên cho anh.

Vì thế bây giờ nghĩ lại, khi Cố Uân Phong nói muốn giúp đỡ Tô Hàng, sự tự tin của anh không phải là không có lý do. Không đến mấy ngày sau, Cố Uân Phong bảo trợ lý gọi cho Tô Hàng, nói với anh có một bộ điện ảnh mới chuẩn bị quay, bộ điện ảnh này cải biên từ một câu chuyện có thật, nếu tay nghề của đạo diễn đủ chắc chắn thì đây nhất định sẽ là một bộ điện ảnh đắt khách.

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now