Chương 25

24 6 0
                                    

Tô Hàng ngước mắt nhìn về phía ống kính, dòng nước lạnh lẽo về còn vươn trên mặt cậu. Ánh mắt của cậu trước sau vẫn luôn duy trì bất động, đợi khi nói lời thoại xong, cậu vẫn quỳ rạp dưới đất thật lâu mới chậm rãi đứng dậy. Tô Hàng nhịn không được hắt xì một cái, cảm giác đần độn kia hình như đã trở lại, cậu khẽ thở ra một hơi, sau đó xoay người đi đến trong góc mặc áo khoác vào lại. Cậu cúi đầu cài nút lại, ngón tay lại giống như không nghe theo sai khiến, mất rất nhiều sức mới có thể cài được một nút. Tô Hàng run lên, đôi môi trắng bệch.

Đúng lúc này cửa bị đẩy ra. Đạo diễn Trịnh và đạo diễn Phó đi đến, bọn họ cùng tiến vào, còn có cả trợ lý đi đến mở điều hòa. Đạo diễn Trịnh chu đáo đưa cho Tô Hàng một ly nước ấm, sau đó bảo trợ lý lấy khăn lại đây.

Tô Hàng ngồi đối diện hai người, hai tay ôm lấy ly nước ấm, run rẩy uống một ngụm, nước ấm chảy vào cổ họng mới khiến cơ thể tỉnh lại một chút. Tô Hàng cảm ơn trợ lý đã đưa khăn mặt cho mình, cậu nhận lấy lau nước dính trên mặt, sau đó nâng mắt đối diện với đạo diễn Trần và đạo diễn Phó.

Đạo diễn Trần vẫn luôn quan sát Tô Hàng. Dáng vẻ uống nước của cậu cũng là từng ngụm nhỏ trông rất nho nhã, bởi vì cái rét mà cơ thể run rẩy khiến cảm giác nhạt nhẽo của cậu tăng thêm. Đạo diễn Trần nheo mắt gần như hà khắc đáng giá Tô Hàng một lượt, sau đó phát hiện dưới đuôi mắt bên phải của cậu có một nốt lệ chí rất nhỏ và nhạt.

Lúc cậu nhìn người khác, ánh mắt rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt này lại quá buồn bã, nốt lệ chí khi còn khiến cậu trông lạnh nhạt hơn. Tuy rằng giọng điệu khi nói chuyện của cậu rất lễ phép, nhưng đạo diễn Trần vẫn nhạy cảm nhận ra phẩm chất riêng của Tô Hàng. Cậu không nhiễm khói lửa trần gian, Đạo diễn Trần ở trong nghề hơn mười năm, diễn viên lớn nhỏ, nổi tiếng hay không nổi tiếng ông đều đã tiếp xúc không ít. Người lạnh lùng xa cách như cậu không phải là ông chưa từng thấy, phần lớn đều là giả vờ. Còn giả vô cùng nghênh ngang, giống như bản thân thật sự là bông hoa lạnh lùng, làm như nói một câu với người ta là đang giảm giá trị của mình vậy.

Nhưng Tô Hàng lại không phải, từ trong ra ngoài anh giống như đang cách xa người ta nghìn dặm, đó là một loại khí chất tỏa ra từ trong xương. Nhưng ông nghe Cố Uân Phong nói đứa trẻ này sống không tốt lắm, theo lý mà nói anh không nên có khí chất này mới đúng.

"Tô Hàng, cậu bao nhiêu tuổi rồi."

"Mười bảy ạ." Đạo diễn Trần cầm bút viết lên giấy ghi nhớ, sau đó lại hỏi: "Tại sao cậu lại nghĩ đến chuyện làm ướt áo sơ mi?"

Tô Hàng siết chặt ly nước lại, cậu cúi đầu nhìn mũi giày của mình, sững sờ vài giây rồi mới nói với đạo diễn Trần.

"Cháu không biết diễn nên chỉ có thể dựa vào cảm giác lạnh thật sự để diễn ra cảm xúc đó. Cháu không phải diễn mà là thật sự là lạnh." Tô Hàng nói rất thành thật, làm cho đạo diễn Trần ngạc nhiên không thôi. Ông nghĩ Tô Hàng sẽ nói đây là do cậu cố ý trù tính, không ngờ lại là vì cậu không có trí tưởng tượng nên phải chuẩn bị cái đó để phụ trợ.

Đạo diễn Trần không thể không đánh giá Tô Hàng lại một lần nữa, cảnh diễn ban nãy bỗng lóe lên trong đầu ông. Ông hạ bút có hơi dùng lực, viết ngoáy vài nét sau đó dừng lại. Đạo diễn Trần cười với cậu: "Cảm ơn cậu đã đến buổi thử vai hôm nay, tuần này sẽ có người thông báo cho cậu."

[ĐM/EDIT] Trên Có Thiên ĐườngWhere stories live. Discover now