Quyển 3: Chương 10

649 30 0
                                    

NGƯỜI VỀ

Edit: Nynuvola

Năm cuối cấp 3, Tống Húc Dương kết thúc chuyến du học một năm rưỡi. Lúc về nước vẫn như cũ không quay lại nhà mà đi thẳng trường học.

Nam Thành tháng năm trời không lạnh không nóng, mùa mưa chưa đến, khí trời cực kỳ dễ chịu. Hoa hồng đang nở rộ phía nam khuôn viên trường.

Tống Húc Dương gửi về nhà một ít đặc sản ở Sing, vừa rời khỏi công ty chuyển phát nhanh cậu đã lấy điện thoại gọi cho ông nội Trịnh, định qua thăm họ một chút.

Điện thoại hồi lâu không có người bắt. Tống Húc Dương lại chuyển sang gọi cho bà nội Trịnh nhưng vẫn không ai bắt máy.

Tống Húc Dương giảm tốc độ, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho bà nội Trịnh.

Mãi cho đến tối, Tống Húc Dương thay đồ thể dục, đang định xuống lầu chạy bộ ban đêm thì nghe thấy cuộc gọi của bà nội Trịnh.

"Dương Dương," Giọng bà nghe rõ phần mệt mỏi, "Con mới từ Sing trở về à?"

Trong lòng Tống Húc Dương bỗng nhiên nảy lên dự cảm xấu, do dự đáp: "Bà nội Trịnh, con về rồi, định sang thăm hai người một chuyến, hai người có... Khỏe không ạ?"

Một giờ sau, Tống Húc Dương đến bệnh viện trung tâm Nam Thành, bắt gặp dáng vẻ tiều tụy của bà nội Trịnh, cũng biết thêm về bệnh tình nguy kịch của ông nội Trịnh.

Ông nội Trịnh trước giờ có bệnh cao huyết áp, mùa xuân vừa rồi bất ngờ bị xuất huyết não, được đưa đến chữa trị nhưng hiệu quả sau phẫu thuật không tốt, cố chống chọi hơn một tháng, e là sắp không chống nổi nữa.

Bà nội Trịnh thấy Tống Húc Dương tới liền kéo cậu, nói: "Đứa nhỏ này, trễ như vậy còn bắt con đi một chuyến, thật có lỗi với con. Ông nội Trịnh của con, e là...... Không còn mấy lần có thể gặp mặt nữa."

Tim Tống Húc Dương chùng xuống, đi theo bà nội Trịnh vào phòng bệnh.

Ông nội Trịnh giờ đã không còn quá thanh tỉnh, bà nội Trịnh nói bên tai ông: "Lão Trịnh, Dương Dương tới, Dương Dương tới thăm ông."

Ông nội Trịnh nghe vậy, hơi hơi gật đầu.

Tống Húc Dương cúi người xuống, gọi: "Ông nội Trịnh."

Ông nội Trịnh im lặng nhìn cậu hơn nửa ngày, mới chậm chạp mà thở ra một câu mơ hồ không rõ. Tống Húc Dương chưa nghe rõ, vội kề sát lại, nói: "Ông nội Trịnh, cháu xin lỗi, ông nói gì ạ?"

Ông nội Trịnh lại mơ màng nói gì đó nhưng Tống Húc Dương vẫn không nghe rõ. cậu xin lỗi xoay người nhìn về phía bà nội Trịnh.

Bà nội Trịnh đứng bên cạnh, hai hàng nước mắt chảy dài. Bà kéo Tống Húc Dương, dẫn cậu ra ngoài phòng bệnh, nghẹn ngào nói: "Dương Dương, ông ấy nhầm con thành A Tu, mới nãy ông ấy vừa hỏi, A Tu đã trở lại, còn A Viễn khi nào về?"

Tống Húc Dương lúc này mới ý thức được, ngoại trừ học sinh cũ giúp thu xếp ra, bên cạnh bà nội Trịnh không có bóng dáng của Trịnh Trí Viễn. Cậu bỗng nhớ đến cuộc đối thoại năm đó —— Anh trai Trí Tu bị cuốn trong dòng nước lũ mất khi còn trẻ, em trai Trí Viễn từ đây bỏ đi tha hương.

[ĐM - Hoàn] Kepler - Hàm Diêm Bất ĐiềmWhere stories live. Discover now