Quyển 3: Chương 24

590 27 2
                                    

BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG (1)

Edit: Nynuvola

Không biết có phải bệnh viện nào cũng giống nhau không mà vách tường trắng ngà luôn bị ố vàng theo thời gian, trong không khí luôn nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

Vì né tránh Chu Oánh, Trình Mạt không đến bệnh viện Nhân Dân mà lựa chọn bệnh viện trực thuộc đại học Y Khoa cách khá xa nhà. Lần đầu tiên tới phải đăng ký lại từ đầu, đi lên đi xuống lầu mấy vòng, đợi xét nghiệm máu và điện tâm đồ xong, trán Trình Mạt đã thấm một tầng mồ hôi.

Hai người ngồi trên ghế dài ngoài hành lang đợi đọc tên. Tống Húc Dương một tay cầm xấp biên lai, một tay ôm lấy Trình Mạt, cánh tay đáp phía sau tấm lưng gầy của em trai. Trình Mạt nhẹ giọng gọi anh: "Anh ơi."

"Mấy năm nay đều như vậy?" Sắc mặt Tống Húc Dương không tốt lắm.

Trình Mạt gật đầu: "Ừm, không sao đâu anh." Nhưng em ngay lập tức cảm thấy câu trả lời này không ổn, vội vàng lắc đầu: "Không, không có." Giọng em càng ngày càng nhỏ, có chút bất đắc dĩ giải thích: "Chỉ vài lần...... Lúc dạ dày cực kỳ khó chịu mới xuất huyết. Anh, anh đừng suy nghĩ bậy bạ, em hiện tại đã đỡ nhiều rồi, không nghiêm trọng nữa."

Tống Húc Dương không nói lời nào, duỗi tay nhấc vạt áo thun đã đẫm mồ hôi lạnh của Trình Mạt lên, không cho nó dính ướt vào lưng em. Hai người đi vội ra ngoài nên đều không mặc áo khoác, Tống Húc Dương không có quần áo khác để thay cho em, mày khẽ nhíu lại. Trình Mạt nhìn ra suy nghĩ của Tống Húc Dương, vội nói: "Em không lạnh."

Tống Húc Dương một lần nữa ôm em, cánh tay vốn ở sau lưng Trình Mạt chuyển qua vai. "Anh sẽ không đi nữa. Đừng...... Đừng khó chịu."

Trình Mạt vuốt ve cánh tay anh trai hồi lâu, nói: "Vâng."

Trình Mạt ở bệnh viện một tuần, sau đó xách theo một túi thuốc trở về kí túc xá trường học.

Kỳ thật mấy năm nay vào đại học, Trình Mạt không hoàn toàn trọ ở trường. Hồi năm nhất, Trình Mạt thi đại học xong, thành tích và sức khỏe đều xuống dốc, nhưng trường học có quy định sinh viên năm nhất cần phải trọ ở trường. Tống Tử Minh đã nhờ bạn mình cũng là giáo sư đại học Long Thành giúp đỡ Trình Mạt đi cửa sau. Trình Mạt mặc dù có giường ở ký túc xá, nhưng hầu như đều về nhà ở, chỉ có khi nào ôn tập cuối kỳ tương đối bận rộn, em mới trọ trong trường.

Lên năm hai, sức khỏe của em tốt lên một chút nên muốn quay về ký túc xá, Chu Oánh vẫn không yên tâm, thương lượng qua lại, cuối cùng quyết định nếu có tiết chương trình học song song vào buổi tối về quá trễ, Trình Mạt sẽ ở lại trường, còn những hôm khác thì về nhà.

Lúc ấy Trình Mạt không ngờ rằng, một năm sau, người mẹ giữ em ở lại nhà rốt cuộc vẫn đuổi em đi.

Tống Húc Dương đưa Trình Mạt về trường học, giúp em thu xếp chỗ ngủ đã lâu không đụng đến. Kỳ thật anh muốn thuê khách sạn ở cùng với em bên ngoài nhưng Trình Mạt dứt khoát từ chối. "Anh đừng bốc đồng, chúng ta không phải đôi uyên ương rời nhà bỏ trốn." Trình Mạt giỡn một câu, sau lại nghiêm túc nói, "Anh ở bệnh viện chăm em năm sáu ngày, nên về nhà rồi, đừng để ba mẹ buồn."

[ĐM - Hoàn] Kepler - Hàm Diêm Bất ĐiềmWhere stories live. Discover now