Quyển 3: Chương 11

630 27 1
                                    

TỬ BIỆT

Edit: Nynuvola

Tống Húc Dương dẫn theo Trình Mạt nhanh chóng bay đến Nam Thành.

Trình Mạt vừa ngồi vào bên trong đã nghiêng đầu dựa vào cửa sổ. Tống Húc Dương nhìn không rõ biểu tình của em, chỉ có thể quan sát non nửa khuôn mặt và mái tóc đen nhánh từ thiếu niên, phần tóc sau gáy Trình Mạt không ngoan vểnh lên, có lẽ đêm qua ngủ đè phải, Tống Húc Dương nâng tay muốn giúp em chỉnh lại nhưng cuối cùng vẫn không hành động, bàn tay giơ ra nắm lại rồi buông xuống.

Tống Húc Dương im lặng nhìn chăm chú dáng vẻ Trình Mạt hồi lâu. Cậu cho rằng Trình Mạt ngủ rồi, nhỏ giọng hỏi tiếp viên gối đầu và chăn, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn lên người em, đoạn cẩn thận đỡ đầu Trình Mạt định lót gối sau cổ cho em.

Trình Mạt rốt cuộc xoay đầu, em không ngủ, vành mắt hơi phiếm hồng. Tống Húc Dương nhất thời ngơ ngẩn.

"Anh, ông nội Trịnh bệnh rất nặng ạ?" Trình Mạt mở miệng hỏi.

"...... Phải." Tay Tống Húc Dương vẫn duy trì tư thế lót sau gáy em, cậu khẽ cứng đờ rụt tay về.

Trình Mạt vươn tay nhận gối từ Tống Húc Dương, ôm trước ngực. Ánh mắt em đối diện với Tống Húc Dương rồi chuyển qua tai cậu. "Anh ơi, anh xỏ lỗ tai rồi." Giọng Trình Mạt nhỏ đến mức tựa hồ đang nói cho chính mình nghe.

Tai phải của Tống Húc Dương tức khắc giống bị kim châm.

Trình Mạt nhắm hai mắt. Mãi cho đến khi máy bay phục vụ cơm, em mới hơi mở mắt. Mấy năm nay Trình Mạt trọ ở trường, sợ bị bệnh sẽ gây thêm phiền phức cho Chu Oánh và Tống Tử Minh, cho nên luôn cố yêu cầu bản thân rằng dù tâm tình không tốt vẫn phải ăn cơm đúng giờ, đồng hồ sinh học cũng nghiêm khắc. Có điều sáng nay em chạy vội từ trường học về nhà còn chưa ăn cơm sáng, đồng hồ sinh học đột nhiên bị quấy rầy, hơn nữa trong lòng cứ nghĩ mãi đến bệnh tình của ông nội Trịnh, Trình Mạt đã cảm thấy khá khó chịu. Hiện tại là giờ cơm trưa, lý trí nói với em 'Mày phải ăn cơm' nhưng dạ dày của em lại kén chọn mùi vị đồ ăn đun nóng trên giấy thiếc tràn ngập trong cabin máy bay.

Trình Mạt thật sự khó chịu, cắn răng đấu tranh tư tưởng.

"Không cần miễn cưỡng." Tống Húc Dương vẫn luôn để ý em, cậu cũng không có tâm trạng ăn uống, chỉ hỏi tiếp viên hàng không một ly nước ấm, đưa cho Trình Mạt: "Uống một chút."

Suốt dọc đường cả hai đều im lặng.

Chuyến hành trình yên ắng này khiến Tống Húc Dương nghĩ tới Trịnh Trí Tu và Trịnh Trí Viễn. Cậu nhớ lại trước đây Ông nội Trịnh nói, lúc Trí Viễn đi thực hiện phóng sự, trơ mắt nhìn Trí Tu bị dòng nước lũ cuốn đi ở bờ bên kia. Một người phải đau đớn nhường nào mới có thể lựa chọn vĩnh viễn rời khỏi thành phố này, thậm chí khi ba mình bệnh tình nguy kịch cũng không muốn trở về.

Mỗi người đều đều phải vác theo thập giá riêng của chính mình. (*)

Máy bay đi đến Nam Thành. Thời điểm ra khỏi cửa khoang và hít thở bầu không khí mát mẻ, sắc mặt Trình Mạt mới đỡ hơn một chút.

[ĐM - Hoàn] Kepler - Hàm Diêm Bất ĐiềmWhere stories live. Discover now