Quyển 3: Chương 12

649 32 3
                                    

ĐƯỜNG SUY ĐỒI

Edit: Nynuvola

Tống Húc Dương không lập tức đưa Trình Mạt về nhà.

Trạng thái của Trình Mạt rất kém. Tống Húc Dương cũng không khá hơn là bao. Cậu đặt khách sạn rồi gọi phần cháo nóng.

Trình Mạt ít ra cũng ăn được một chút. Tống Húc Dương nằm bên cạnh trông em ngủ.

Trình Mạt không nói lời nào, Tống Húc Dương cũng không nói gì, giống như chỉ cần mở miệng, giấc mơ này sẽ kết thúc ngay lập tức. Sinh ly tử biệt trên thế gian quá tàn khốc và chân thật, bọn họ chẳng qua chỉ là hai hạt bụi nhỏ bé lén lút tương phùng sau ngàn đêm xa cách. Chạm đất là chuyện sớm muộn, nhưng trước khi rơi xuống, bọn họ đã cùng nhau đồng hành trong giấc mộng ngắn ngủi này.

Ban ngày Trình Mạt bị kinh sợ nên buổi tối không thể ngủ một cách an ổn được. Tống Húc Dương lần nữa bật đèn ngủ đầu giường, nương nhờ một chút ánh sáng vàng nhạt ôm lấy em trai, Trình Mạt theo bản năng chui vào lòng Tống Húc Dương. Tống Húc Dương nhìn em trai trong lồng ngực, nghiêng đầu lặng lẽ sau sạch nước mắt.

Khoảng hừng đông, Trình Mạt tỉnh. Tống Húc Dương mở miệng: "Mạt Mạt còn chỗ nào khó chịu không? Đỡ hơn chút nào chưa?"

Trình Mạt gật đầu.

Tống Húc Dương nói: "Anh định qua nhà bà nội Trịnh một chuyến. Đêm hôm qua bà nhắn tin đến báo ông nội Trịnh mất rồi, bà phải về nhà xử lý hậu sự. Anh qua hỏi thăm bà một chút. Em ở lại khách sạn nghỉ ngơi, giữa trưa anh về đưa em ra sân bay."

"Anh, em cũng muốn đi."

Tống Húc Dương kỳ thật không mấy yên tâm khi để Trình Mạt ở lại một mình, nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi."

Lúc hai người đi đến nhà họ Trịnh, phát hiện câu đối trên cửa nhà đã bị xé xuống vội vã, dự định thay thế bằng một câu đối phúng điếu. Cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng của bà nội Trịnh.

"...... Sao con thế nào cũng không chịu gặp mặt ba con một lần cuối chứ, đã nhiều năm trôi qua, con vẫn ——"

"Con không làm được. Con không thể." Giọng nam nặng nề vang lên.

"A Viễn, con nhất định phải khiến chúng ta đau lòng đến thế sao?"

"Chỉ có hai người đau lòng thôi ư?"

Là Trịnh Trí Viễn.

Tống Húc Dương đẩy cửa đi vào. Tranh cãi trong phòng ngắn ngủi dừng lại, họ đồng thời chuyển ánh nhìn về phía Tống Húc Dương và Trình Mạt.

Trịnh Trí Viễn không hề có dáng vẻ hào hoa phong nhã như trong tưởng tượng của Tống Húc Dương. Có lẽ bởi vì một mình ra nước ngoài dốc sức làm ăn nhiều năm, cho nên rõ ràng là một người có ngũ quan nhu hòa nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, gai góc và sắc bén.

Tống Húc Dương hơi kinh ngạc. Mà Trịnh Trí Viễn đảo mắt qua cậu, biểu tình trên mặt cũng biến hóa vi diệu.

Tống Húc Dương dẫn theo Trình Mạt đặt một phong bì để trên bàn trà, nói: "Bà nội Trịnh, chiều nay em trai cháu quay về Long Thành, chúng cháu đến nói với bà một tiếng, cũng là thay mặt ba mẹ biểu đạt tâm ý."

[ĐM - Hoàn] Kepler - Hàm Diêm Bất ĐiềmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ