Quyển 3: Chương 23

569 30 3
                                    

NGẢ BÀI (2)

Edit: Nynuvola

Trình Mạt thấy ba trở về, vội vàng đứng dậy xuống bếp lấy cơm cho Tống Tử Minh. Lúc bưng canh ra, Tống Tử Minh đã ngồi trước bàn.

Trình Mạt cẩn thận đặt chén canh trước mặt ông. Tống Tử Minh không có biểu tình gì, chỉ hỏi: "Tiểu Mạt, nghỉ hè đi Nam Thành?"

Trình Mạt gật đầu. Tống Húc Dương lập tức nói: "Ba, là con kêu em ấy qua chỗ con chơi."

Tống Tử Minh cầm lấy chiếc đũa, lại buông ra, mở miệng nói: "Con không phải bận việc sao?"

"Con trai sao có thể bận bằng anh? Giờ ăn mới về nhà!" Chu Oánh mang món cuối cùng lên, ngồi xuống lải nhải, "Tiểu Mạt đừng học anh với ba con. Con cứ thi lên nghiên cứu sinh ở Long Thành, trường không phải có cho đăng kí sao? Cứ ở lại đây đừng đi đâu xa xôi, đến nơi khác để chịu tội hay gì!"

"Mẹ," Trình Mạt cắn môi, nói, "Con không định thi nghiên cứu sinh, con muốn đi du học ở Nhật Bản, hiện tại con đã bắt đầu viết luận văn nghiên cứu."

Chu Oánh từng nghe Trình Mạt đề cập tới ý định đi du học, lúc ấy Trình Mạt đang học kỳ đầu đại học, bệnh dạ dày mới đỡ hơn một chút nhưng vẫn cắn răng tranh thủ điểm số, trở thành một trong ba người đứng đầu khoa, còn đăng kí học vị song song tiếng Nhật. Chu Oánh đau lòng mắng em: "Học mấy ngôn ngữ tầm phào đó làm gì? Anh con học tiếng Nhật vì là môn ngoại ngữ thứ hai của trường, hiện tại con cũng theo chân nó!"

Trình Mạt không hé răng. Em biết Chu Oánh rất hiếu thắng, em cả ngày ra vào bệnh viện, khiến cho đối thủ một mất một còn của bà là y tá Lưu chê cười đủ điều. Em vào đại học Long Thành, con của y tá Lưu là Lương Tư Vũ cũng học ở đại học Long Thành, giờ đã học lên nghiên cứu sinh, hai người khó tránh khỏi chạm mặt trong trường, Trình Mạt nghĩ, em phải học cho ra học, ít nhất không thể để Lương Tư Vũ chê cười được.

Đợi Chu Oánh quở trách nửa ngày, Trình Mạt mới mở miệng nói: "Không liên quan đến anh...... Học một môn ngoại ngữ, tương lai còn có thể xuất ngoại du học ạ."

Chu Oánh lập tức phủ quyết: "Con á? Bệnh mới vừa tốt lên một chút đã tự cho là khỏe mạnh? Con muốn bay đến chỗ nào?"

Đã từng đề cập qua, nhưng Chu Oánh không để ở trong lòng, nghĩ Trình Mạt cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ Trình Mạt lại nhắc lại chuyện cũ lúc này. Chu Oánh cau mày gắp một miếng bánh bí đỏ bỏ vào dĩa của em, hỏi: "Con thật sự muốn đi?"

Bánh bí đỏ không phải mua ở siêu thị. Chu Oánh ngại bên ngoài nhiều dầu mỡ nên tự chưng bí đỏ thật nhuyễn, trộn với bột nếp nặn vo viên, dùng rất ít dầu chiên ra. Trình Mạt cắn một miếng, miệng ngọt ngào nhưng tim vô cùng áy náy dày vò. Em nhìn chằm chằm nửa chiếc bánh bí đỏ, mãi mới thốt ra: "Mẹ, con xin lỗi."

"...... Ôi đứa nhỏ này, gì lỗi gì chứ? Là mẹ lo lắng cho sức khỏe của con, sợ con đi xa như vậy mà không có ai bên cạnh."

"Mẹ," Tống Húc Dương nói, "Con muốn thuyên chuyển công tác, em xuất ngoại du học, con đi cùng em ấy."

"Con nói cái gì?!" Tống Tử Minh quăng mạnh chiếc đũa lên bàn, chiếc đũa đập bộp nảy lên rồi rơi xuống đất.

[ĐM - Hoàn] Kepler - Hàm Diêm Bất ĐiềmOù les histoires vivent. Découvrez maintenant