Chương 19: Trời đổ đông

6.5K 365 36
                                    

"200 triệu chứ ít gì đâu! Đứa nào lấy thì nhận đi, rồi bọn này sẽ coi như không có gì." Một thanh niên lớp 11G lên tiếng.

Tôi nhìn vào mắt của Dương, rõ ràng là có sự chột dạ trong đó. Thực ra thì tôi chẳng muốn làm lớn chuyện này đâu, nghĩ lại thì hồi đầu năm khi tôi chưa thân với Minh Nhật thì Ánh Dương cũng khá thân thiện với tôi. "Đợi nốt hôm nay đi, đứa nào lấy thì tối nhắn tin thú nhận cho Ánh Dương."

Thảo nó vội vàng lên tiếng, nó muốn tước đi cái ý kiến của tôi hiện giờ. "Khiếp mày! Mày là người bị hại mà mày còn giúp nó. Nhỡ có lần hai thì tính sao?"

Tôi im như thóc khi mà thấy Thảo nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người. Cũng không biết phải giải quyết trường hợp này thế nào nữa cơ, tay của Ánh Dương đang co quắp lại vì sợ. "Còn nhỡ nó biết ăn năn thì làm sao? Cho nó một cơ hội cũng được mà. Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại."

Mọi người vẫn một mực tin vào ý kiến của cái Thảo, tình hình sẽ chẳng ổn đâu. Nếu mà tôi cứ cố gắng giúp "người đó" tôi sẽ trở thành đồng phạm lúc nào chả hay.

"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời." Một người nữa lên tiếng, có vẻ như người này nghi ngờ Ánh Dương. "Kẻ ác thường tồn tại song song với mấy người tốt mà. Có khi lại là người mà chúng mày không ngờ đến."

"Cam thì hỏng rồi, trường chưa sửa nữa. Thôi lần 1 nó cũng sợ rồi, ai ngu mà lấy lần hai đâu." Con bé hiền lành nhất đám chúng tôi nói.

"Nó không lấy của mình thì nó lấy của người. Diệt cỏ phải diệt tận gốc chứ! Cô ngữ văn dạy rồi." Thảo lên tiếng.

Trong lúc tôi và Dương đều đăng đăm đăm nhìn vào mặt nhau, thì có tiếng mở cửa bước vào. Chắc chắn là Minh Nhật, nó đi mua bánh mì cho tôi là cái chắc, thế mà bây giờ mới về, nó về thì biết đâu mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp tôi luôn tin tưởng vào cách xử lý tình huống của nó.

Minh Nhật đi đến, có vẻ nó chưa hiểu tình hình đang căng thẳng thế nào. Nó bước đến nhét túi bánh mì với dưa góp vào tay của tôi.

"Không ăn hết liệu hồn với tao."

Tôi cầm lấy trong trạng thái ngơ ngác không thôi. May cái Thảo nó kịp nhắc nhở tình hình hiện tại cho Minh Nhật.

"Đừng có rải thính nữa thằng Nhật kia. Mất 200 triệu rồi." Thảo bất lực nói.

Khuôn mặt tươi cười của Minh Nhật chuyển sang trạng thái hoang mang ngay lập tức.

"Có đứa đổ tội cho Nguyệt. Bây giờ đang tìm bằng chứng." Thảo ngồi bệt xuống đất vò đầu bứt tóc vì quá tiếc. Thảo tham gia hoạt động nhiệt tình lắm. Nó cứ lẽo đẽo đi từng tầng một lên tầng ba từ khu A sang khu B rồi khu C để đi kiếm tiền.

Trong giây phút ngắn ngủi ấy Minh Nhật quay mặt về nhìn tôi. Tôi nhìn nó rồi bảo: "Mày nghi ngờ tao à?"

Tôi nghĩ nó hiểu tôi muốn gì, với lại chắc chắn nó cũng hiểu tình hình hiện giờ. Nó cũng suy nghĩ giống tôi phải không?

"Cái 200 triệu đấy tao lấy mà." Minh Nhật quay người lại nhìn Dương.

Thảo bất ngờ hét lớn. "What the fuck! Nhảm nhí gì đấy, ngáo à Minh Nhật?"

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ