Chương 44: Khác lớp

5.3K 293 34
                                    

Hàng năm vào hôm khai giảng năm học mới này, đa số mọi người đều mong chờ nhất đến khoảnh khắc các bạn nữ duyên dáng, xinh đẹp lên sân khấu biểu diễn văn nghệ. Ở trường tôi lại khác, thay vì mong chờ những tiết mục đó thì hầu hết cả trường đều sẽ đến thủ sẵn một vị trí thật đẹp ở bảng vinh danh của trường hơn.

Bảng vinh danh trường tôi là gì à? Tôi nghe Thảo nói rằng năm nào khai giảng cũng vậy, trường sẽ tổng hợp lại các học sinh giỏi và đóng góp nhiều nhất (không phải về tiền bạc mà là về giải thưởng, giá trị truyền thông, năng nổ hoạt động), để in tên lên tấm bảng thần thánh này.

Đối với học sinh trường tôi, được in tên lên đây không khác gì đội được một chiếc vương miện cao quý. Bố mẹ thì dĩ nhiên rồi, phải nói là họ sẽ siêu siêu tự hào về con mình, việc được tặng một con xe mới khi tên mình chiễm chệ trên đây đã chẳng còn là việc bất ngờ nữa.

Có hai loại bảng tất cả, một loại cho đóng góp, bảng này thì thần thánh khỏi bàn vì cả ba khối chỉ có đúng một bảng duy nhất, dành cho 10 học sinh ưu tú nhất của trường. Loại bảng còn lại dành cho những học sinh giỏi, mỗi khối có một bảng, mỗi bảng được in tên khoảng 30 học sinh.

Khi được in tên lên đây, nó sẽ theo học bạ của chúng tôi, nhờ những giải thưởng này có trường đại học sẽ chọn tuyển thẳng chúng tôi, chúng tôi có nhiều sự lựa chọn nghề nghiệp hơn.

Thi được vào mái trường này đã là một chuyện khó thì được in tên lên đây còn khó hơn gấp bội, không khác gì việc Dã Tràng xe cát biển Đông. Ở trường THPT Leonardo da Vinci này vẫn hay đùa rằng, được in tên lên đây chắc chắn là người đó có bộ não không được bình thường nếu không muốn gọi là bất thường.

Trường tôi không có chuyện đút lót tiền để vào đâu, tôi dám cá là như vậy. Một thằng ngỗ nghịch như Đắc Hợp còn được giải ba môn Hóa cấp thành phố, thì huống chi là mấy bạn chăm chỉ ngày ngày vùi đầu vào sách vở.

Tôi nhanh chóng chụp lại tấm bảng vinh danh của trường rồi chạy ra ngay, nếu còn đứng chen chúc ở đây chắc tôi tắc thở mất.

"Sao rồi? Chụp được gì không?" Ánh Dương ngó vào điện thoại của tôi, con bé mong chờ lắm.

"Được! Mà tao nghĩ hơi mờ." Tôi vừa thở vừa bật tấm hình lên.

Tôi, Thảo Thon Thả, Thanh Trúc và Ánh Dương đều rất háo hức kiếm tìm tên mình, dù đã đoán trước là không có nhưng phải mong đợi chứ, biết đâu kỳ tích xảy ra.

"Tao không có rồi." Thảo nói nhẹ bẫng, nó không có hy vọng gì vào tấm bảng cơ mà.

"Ánh Dương! Mày có tên này... xếp thứ 30 của bảng học sinh giỏi khối." Tôi hét ầm lên, vỗ mạnh tay Dương.

Thanh Trúc bất ngờ zoom to vào tên của Ánh Dương, thậm chí nhìn Thanh Trúc nhìn đi nhìn lại, nó còn vui hơn cả Dương hiện tại.

"Chúc mừng phó văn thể mỹ đời sống nhá!" Thảo dơ ngón cái lên. "Không uổng công sự chăm chỉ của mày."

Tôi vui mừng thay cho Ánh Dương, tôi thấy Dương xúc động đến độ mắt nó ngấn cả nước. Có lớp tôi mới hiểu năm học vừa rồi Ánh Dương liều mạng mà học đến như thế nào, lúc nào cũng thấy nó đang nhẩm công thức với luyện đọc tiếng Anh.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ