Chương 41: Một cái ôm

5.9K 329 22
                                    

"Nguyệt ra cổng trường nhận nước rồi mang vào để lên bàn đi em, hiệu trưởng với các giáo viên sắp ra rồi đấy! Khẩn trương lên nhé." Cô Giang giục tôi vội vàng rồi lại chạy đi làm việc khác ngay, có vẻ giờ này ai cũng bận.

Hôm nay trời nắng nóng đến mức bức bối, khó chịu, tôi đến trường từ sớm đến chuẩn bị cho buổi lễ tổng kết năm học vừa rồi. Thời gian trôi nhanh đấy nhỉ, mới hôm nào tôi mới là con bé chuyển trường về đây, xong giờ đã tổng kết năm học rồi.

Thoắt một cái thôi tôi sẽ không còn bị giục dậy sớm đi học nữa, sẽ không ai khiển trách để khiến tôi tiến bộ hơn. Kỳ nghỉ hè đích thực cuối cùng này, tôi tự hứa với bản thân sẽ chơi thật nhiều để không còn phải nuối tiếc về cuộc đời học sinh của mình nữa.

Hôm nay trường tôi trang trí mở nhạc linh đình lắm, mấy bé lớp 10 thì hứng thú với kỳ nghỉ hè đầu tiên khi lên cấp của mình, đồng bọn lớp 11 thì đã mang sẵn trong mình cái tư tưởng phải bung xõa hết mức, mà cũng sẽ có người chăm chỉ chọn học trước chương trình để năm sau lên 12 đỡ vất vả và ôn cho nhàn, song người mệt mỏi nhất vẫn là các anh chị lớp 12, các anh chị xác định sẽ không có kỳ nghỉ hè vì để thời gian tập trung ôn vào đại học và tốt nghiệp.

Tôi có thể nhận thấy rõ ràng vẻ mệt mỏi trên gương mặt của tiền bối đi trước mình, tầm giờ này năm sau tôi và bạn bè cũng sẽ ngồi vị trí đó mang khuôn mặt mệt mỏi đó, cầm theo tờ đề mà nhẩm bài.

"Nhật ơi! Khiêng hộ tao với." Tôi í ới gọi Minh Nhật, cái thùng nước nó nặng khủng khiếp mà cô cử đi có một mình tôi.

Minh Nhật bỏ mấy ông bạn của nó, chạy đến bê lên hộ tôi.

Nó cười bảo: "Sao mày đi có một mình?"

"Ai cũng có việc rồi, với lại cô bảo tao đi một mình... Tao còn tưởng nhẹ lắm cơ, ai biết nó nặng thế này đâu." Tôi vừa nói vừa xoay xoay bả vai cho bớt mỏi.

"Mà Nguyệt! Hè này mày có đi đâu không?" Minh Nhật quay đầu sang hỏi.

"Tao á! Về Nam Định thôi, chạy khắp bốn phương thì tao phát hiện Nam Định vẫn là nơi hợp với tao nhất." Tôi vừa nói vừa chỉ cho nó chỗ đặt thùng nước.

"Để đây à?" Minh Nhật muốn chắc chắn, nó hỏi lại.

Tôi gật đầu rồi xoay xung quanh tìm cái kéo để rạch thùng nước ra.

"Tao cứ tưởng mày không đi đâu thì đi Cambridge với nhà tao, mẹ với bố tao mới bảo tao rủ mày xong." Minh Nhật nói tỉnh bơ.

Bàn tay tôi dừng lại trong khi đang rạch thùng nước, tôi trố mắt bất ngờ. "Đi Cambridge? Cambridge ở Anh á?"

"Chứ ở đâu có Cambridge à? Mẹ tao muốn thăm lại đại học cũ... Tiện thăm thằng em họ tao, nó cũng đang học ở đấy!" Minh Nhật mở thùng ra, nó giúp tôi để ngay ngắn mấy chai nước lên bàn.

"Mẹ mày học ở Cambridge á?" Tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cái miệng há ra không thể nào ngậm lại được.

"Ừ! Đại học Cambridge." Minh Nhật thấy tôi bất ngờ, nó khẳng định lại.

"Còn bố mày? Bác Thuận học ở đâu?" Tôi khẩn trương hỏi thêm, tôi càng ngày càng không tin nổi vào độ tài năng đến đáng ngờ của gia đình nó. Ông trời liệu có ưu ái nó quá không?

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ