Ngoại truyện 2 - Ánh Dương POV: Sa Pa

5.7K 234 10
                                    

Thời gian qua thực sự là rất khó khăn với tôi. Ai cũng biết rồi, tôi có một người bố không mấy thương con cho lắm! Thôi cứ tạm an ủi mình đi, ổng đâu phải cha ruột của tôi nên chuyện không thương cũng là điều bình thường... Nhưng còn mẹ, bà ấy luôn thờ ơ khi thấy chị em tôi khổ sở từng ngày, mặc cho bà ấy là mẹ ruột của tôi nhưng thái độ ấy càng khiến tôi nghi ngờ vào sự thật.

Dù là thế nhưng tôi chưa bao giờ có ý định tự tử cả, tôi tôn thờ mạng sống bản thân hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Ngoài kia hàng vạn hoàn cảnh đáng thương hơn tôi họ còn khao khát được sống thì một con như tôi không nên chọn cách chết để giải thoát.

Để có được suy nghĩ tích cực như vậy tôi phải thật sự cúi đầu 90° cảm ơn Minh Nhật. Nếu lúc đó nó không xuất hiện, nếu lúc đó nó không truyền thêm nhựa sống cho tôi có lẽ tôi đã chọn cách uống thuốc ngủ để chìm trong cơn mơ vĩnh hằng, và giờ đây tôi đang nằm sâu trong lòng đất.

Mặc dù nó có ruồng bỏ tôi nhưng chí ít nó đã khiến tôi thêm yêu bản thân và thêm hi vọng vào cuộc đời này.

Trong tay tôi chỉ có màu đen nên tôi chẳng thể nào tô vẽ nên những bức tranh đầy sắc màu, nhưng phải tự hứa với bản thân dù là ít nhưng vẫn phải cố tạo nên bức tranh thủy mặc của riêng mình.

Dẫu ra sao Nguyễn Trần Minh Nhật vẫn sẽ là một con người tuyệt vời trong lòng tôi, nó vẫn mãi là dấu ấn chẳng thể xóa nhòa.

Mai kia tôi rồi sẽ có một gia đình khác, tôi sẽ đặt Minh Nhật ở một góc trong tim rồi khóa lại, ném chìa khóa vĩnh viễn xuống biển sâu.

"Minh Nhật là một trong những người quan trọng nhất xuất hiện trong cuộc đời tao, có thể nói mẹ sinh ra tao, nhưng người mà đã tiếp thêm cho tao thêm niềm tin sống là nó. Tao từng yêu nó đến chết đi sống lại, nhưng giờ thì không thế nữa... tao hết yêu nó rồi, nhưng không vì thế mà nó phai mờ trong tao." Tôi từng thừa nhận với Ánh Nguyệt như thế đấy.

Tôi quý Ánh Nguyệt lắm! Vì tâm hồn của Nguyệt là thứ mà không phải ai cũng có. Nguyệt thanh thuần, trong sáng, yêu đời và luôn hướng về phía Mặt Trời. Năng lượng dịu nhẹ của Nguyệt có thể soi lối cho mọi tâm hồn đã từng tan nát.

Khi màn đêm buông xuống, loài người dần trở nên rầu rĩ, những giọt nước mắt mằn mặn chảy ra mà không có cách nào ngừng được, mọi thứ âm thầm và lặng lẽ hơn nhưng vẫn có Nguyệt nó luôn tỏa sáng. Không hào nhoáng đâu nhưng vẫn âm thầm lằng lặng soi đường chỉ lối cho mọi người.

Tôi ổn hơn rồi, gần đây tôi đã bắt đầu mở rộng lòng mình hơn sau chuyện của Minh Nhật. Ai cũng đón chào tôi cả, kể cả Ánh Nguyệt. Minh Nhật không nói nhưng tôi vẫn chắc chắn nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi tôi đi học trở lại.

Lớp tôi có thêm học sinh mới chuyển đến, với trách nhiệm của một lớp phó đời sống, tôi dễ dàng bắt chuyện với nó. Mà quên mất... tên của cậu ấy là Nguyễn Trần Thanh Trúc, theo lời nhận xét của mọi người thì Thanh Trúc là người khó gần, lạnh lùng và đôi khi hơi cục tính. Trong lớp chỉ có mỗi Ánh Nguyệt là thân thiết với Thanh Trúc, những người cùng hội với Nguyệt như Nhật hay Thảo thì cũng chỉ thân ở mức tạm ổn.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now