Ngoại truyện 5 - Thanh Trúc POV: Nhà hàng

5.7K 236 30
                                    

Dạo gần đây tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, cũng bởi là vì tôi và Minh Nhật đã có một trận cãi vã lớn ở trong nhà. Dù sao cũng là chị em ruột với nhau nên tôi cũng không muốn hai đứa xảy vấn đề, nhưng suy cho cùng thì trận xích mích ấy vẫn sẽ xảy ra vì bọn tôi không cùng chung suy nghĩ và cách nhìn nhận vấn đề nên nếu tiếp tục nói chuyện với nhau thì e là bọn tôi sẽ lao đầu vào và xé xác nhau. Sai lầm của tôi là kể chuyện này cho nó và sai lầm của nó là đưa ra lời khuyên cho tôi.

Hôm nay tôi có cơ hội được gặp Ánh Nguyệt ở thư viện. Tôi đã khá ngại ngùng khi mở lời với Ánh Nguyệt vì dạo gần đây tôi và Minh Nhật giận nhau nên tôi không có cơ hội nói chuyện trực tiếp với Nguyệt. Nhật và Nguyệt luôn đi chung với nhau nên tìm một cơ hội khiến Nhật tách riêng ra để dành thời gian cho tôi vài Ánh Nguyệt nói chuyện chung thì khó như mò kim đáy bể.

"Gần đây sao mày cứ né tao hoài vậy?" Ánh Nguyệt vừa sắp xếp lại các đầu sách vừa quay sang.

Tôi ầm ừ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng trả lời. "Có chút việc cá nhân thôi. Minh Nhật có nhắc gì đến tao không?"

"Có chứ, nó cũng hay nhắc đến mày, chị em ruột với nhau mà. Mà mày với nó cứ định sống không nhìn mặt nhau vậy suốt đời à?" Ánh Nguyệt hạ giọng để chắc chắn rằng không ai nghe thấy.

Tôi lắc đầu trong sự sầu não. "Tất nhiên là tao không muốn nhưng bây giờ tao nên nói với nó cái gì đây?"

Ánh Nguyệt bước đến gần tôi, nó hỏi: "Theo mày nghĩ là chuyện lần trước là mày sai hay là Nhật sai?"

Mắt Ánh Nguyệt xoáy sâu vào tôi, tôi bỗng chốc trở nên hơi lúng túng. "Lần trước là do tao nóng tính quá, nhưng mà nó phải biết... mà mày cũng nhận thấy rõ ràng việc tao thích Ánh Dương còn gì, nếu mày thấy chắc chắn nó cũng thấy."

Ánh Nguyệt nở nụ cười tươi nhìn tôi, nụ cười nó như xoa dịu sự nóng nảy vốn có của tôi. "Ai chẳng biết là mày thích Dương, nhưng mày không thấy việc Dương thích mày là bất khả thi à? Thật xin lỗi khi phải nói ra điều này, nhưng tao nghĩ Dương và mày chỉ nên dừng lại ở mức tình bạn."

"Không ai còn câu gì tốt hơn để xoa dịu tao à?" Tôi cười trống rỗng, tôi cảm thấy lòng tự trọng ít ỏi của mình bị phá hủy hoàn toàn, như một hố bùn chìm sâu xuống nuốt trôi tôi.

"Tao không chê cười mày. Việc mày theo đuổi Ánh Dương không xấu, nhưng nếu mày cứ mải mốt chạy theo thứ không thuộc về mày thì không khác gì việc mày cố chạy theo một con bướm, mày càng đuổi nó càng bay ra xa và khi mày thành công bắt được nó sẽ chết... hoặc lại tìm cách vùng vẫy để bay đi." Ánh Nguyệt chân thành cầm lấy đôi bàn tay của tôi, giọng nói nó nhẹ nhàng khuyên nhủ đủ điều.

"..." Tôi cúi gằm mặt xuống đùi, nhìn đôi bàn tay của nó.

"Tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu." Ánh Nguyệt khẳng định. "Nếu mày nhất quyết muốn yêu Ánh Dương thì tốt thôi, mày có nó nhưng mày không có được tình yêu của nó."

Tôi chìm đắm trong khoảng không vô định của mình.

Tôi bị vả cho một cái tát đau đớn để đi về thực tại, bản thân tôi sực nhớ ra đáng nhẽ giờ này tôi phải có mặt ở nhà hàng để ăn trưa cùng bố mẹ và Minh Nhật.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now