Chương 26: Lì xì

6.7K 372 65
                                    

Cả một ngày dài, nhóm mười người chúng tôi ra đồng nướng ngô và tán phét cùng nhau. Minh Nhật bắt nhịp cực kỳ nhanh! Nó chẳng có một chút nào giống người mới nhập bọn với chúng tôi, mà có khi nó còn phát ngôn ra vài câu chấn động khiến bọn tôi có vài tràng cười đau cả bụng. Tôi còn không nghĩ có ngày nó trẻ trâu vậy cơ đấy.

Nhá nhem tối, nhóm chúng tôi dập lửa rồi đi bộ về nhà, sáng nay tôi chủ quan không mặc áo ấm và hậu quả nhận lại bây giờ là hai hàm răng của tôi cứ bập bập vào nhau. Cũng may Minh Nhật đẹp trai, tốt bụng cho tôi mượn cái khăn quàng cổ và cho đút tay nhờ vào túi áo của nó nên đỡ lạnh hơn hẳn.

"Mai giao thừa rồi! Khứa nào tạo nghiệp nhiều thì lo sám hối, ăn năn để còn chuẩn bị đón Tết hoan hỉ." Tôi nói đùa.

"Nguyệt Tùng! Hay tao đến nhà mày xông đất?" An quay người lại nhìn tôi.

"Thôi, thôi, em xin anh!" Tôi chau mày rồi lắc đầu lia lịa.

Vô thức, tôi đã quay sang nhìn Minh Nhật trong lúc cả đám đang cười. Tất nhiên tôi biết Minh Nhật thích mình, mọi người xung quanh ai cũng thấy điều này. Nó thể hiện tình cảm, sự độc tôn dành riêng cho mình tôi, như thể nó muốn cả thế giới này biết Nguyễn Trần Minh Nhật đang thích Bùi Ánh Nguyệt. Tôi vẫn cứ phân vân trong lòng mình rất nhiều điều.

Đúng là tôi có tình cảm với Minh Nhật, nhưng tôi vẫn chưa muốn phát triển mối quan hệ này, tôi vẫn muốn giả bộ không biết gì thêm một thời gian nữa để tìm hiểu rằng nó có thật sự nghiêm túc với tôi hay không.

Thảo Thon Thả, Thanh Trúc và Ánh Dương cũng thừa nhận là tôi nên thử mở lòng với Minh Nhật, tất cả đều bảo Minh Nhật nó thích tôi đến mức mà trong mắt nó mọi thứ trở nên phù phiếm, chỉ có mình tôi là số một. Cơ mà dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân. Tôi quyết định lựa chọn im lặng, Minh Nhật nó thừa hiểu tôi muốn gì, người thông minh như nó chắc chắn sẽ để ý.

Tôi sẽ lặng lẽ và nhìn xem một cựu trapboy như Minh Nhật làm gì tôi? Xem rằng nó có đủ kiên nhẫn để đợi tôi không. Hay sẽ chán tôi trong thời khắc nào đó.

Bài "Heaven" có một câu hát khiến tôi phải nhớ mãi vì quá chuẩn "They say all good boys go to Heaven. But bad boys bring Heaven to you"

Lúc còn ở Nam Định, tôi bị hoang mang khi nghe đến việc mấy bạn nữ đẹp gái lớp tôi mới chia tay các anh "bát boi nạnh nùng" vì phát hiện bị cắm cho quả sừng kỳ lân dài ba mét trên đầu. Tôi chẳng hiểu vì sao nhìn mấy thằng đấy đểu ra mặt mà vẫn thích được.

Đến bây giờ khi gặp được Minh Nhật, phiên bản cao cấp hơn, vip pro hơn các anh boi phố kia. Một con người tỉnh táo, lý trí như tôi còn đang bị lay động như ngọn tre trong gió thì không trách được mấy bạn. Cái cảm giác được quan tâm, để ý, chăm sóc làm tôi mềm oặt cả người ra, không khước từ nổi. Thỉnh thoảng vì một câu nói của Nhật mà khiến tôi cười khúc khích cả một đêm dài dằng dẵng.

Chiều mùng một, tôi đi chúc Tết với gia đình và họ hàng ở gần nhà thằng An nên tiện kéo cái Nấm sang cùng cho vui. Minh Nhật, An và Thanh Trúc đang ngồi chơi điện thoại ngay ở phòng khách.

"Có ai mừng tuổi cho tớ không nhể?" Tôi và Nấm cởi giày rồi đi vào nhà. Không quên tranh thủ mè nheo.

Tivi còn đang phát nhạc Tết uỳnh uỵch, An nó thấy tôi liền bật nhỏ âm lượng lại.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now