Chương 27 - Đắc Hợp POV: Phạm Đắc Hợp

6.2K 310 52
                                    

Phạm Đắc Hợp là tên của tôi kính thưa bà con! Trong cái trường này tôi đoán chắc chắn có hai người ai cũng từng nghe qua tên đó là tôi và Nguyễn Trần Minh Nhật.

Còn nếu nói về đám con gái thì Bùi Ánh Nguyệt cũng là một cái tên gần đây tạo được sự chú ý. Vì sao à? Nhỏ đấy đẹp và giỏi, chỉ riêng cái profile chất lừ của nó thôi cũng khiến cho bao anh đắm đuối. Tôi tất nhiên là không ngoại lệ, có một lần tôi thấy Ánh Nguyệt đang đi dưới sân trường cùng thằng Minh Nhật, tôi đã bị bất ngờ trước gương mặt và ngoại hình của nó.

Thằng Nhật chẳng có gì đáng nói cả. Hồi cấp 1, tôi có học chung trường với nó, tôi và nó không ưa gì nhau lắm, nhìn nó cứ lừ đừ, đơ đơ. Tôi vẫn buồn cười mãi cái vụ tôi cùng đám con trai giấu cặp của nó, nó đã bỏ hai tiết toán chỉ để tìm lại cặp. Điều khiến tôi cay hơn nữa là cô toán không mắng nó, thằng này nó học giỏi nên bỏ tiết cô cũng tha.

Tôi vốn không thích mọi việc đến và đi quá dễ dàng với một thằng ất ơ như nó, tôi quyết định hẹn đám bạn của mình ở lại để trò chuyện tâm sự cùng Nguyễn Trần Minh Nhật. Tôi đã khơi mào mọi thứ, thằng đấy nó chẳng vô tội đâu, nó phiền và gây chướng mắt cho tôi, nó quá nổi bật mặc cho nó chỉ yên lặng một góc với chồng sách giáo khoa, thời đấy nhìn nó đờ đẫn thế mà vẫn được vài con trong lớp thích. Con bé Quyên người yêu cũ của tôi đã quyết định chia tay tôi vì một thằng tồ tịt Minh Nhật, nghe mắc cười nhỉ?

Tôi bảo nó vào nhà về sinh và cùng lũ bạn cướp hết đồ của nó, lúc đấy nó chỉ còn mỗi một cái quần lót. Tôi bỏ mặc nó ở tại trường đêm hôm đó và bằng cách nào đó nó đã về được. Nó không tố cáo tôi với ai cả, vì tất nhiên rồi nếu có tố cáo thì tôi nghĩ chưa chắc nó đã làm được gì tôi. Tôi tự tin lắm về nghề nghiệp bố mẹ của mình. Ông bà già của tôi làm phó giám đốc và quản lý cho một công ty xây dựng có tiếng ở đất Hà Thành.

Chúng tôi vừa trải qua một kỳ nghỉ Tết dài 10 ngày. Điều này đủ để tôi phát ngán mấy cái bánh chưng do cấp dưới của bố mẹ gửi tới.

Miếng pizza phô mai vừa mua được ở căn-tin này ngon hơn nhiều so với bánh chưng, vừa mới nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Không khi im re chợt trở nên âm ỉ bởi thằng Nhật. Có đứa còn lôi hẳn điện thoại giả vờ nghe điện thoại, hoặc chơi game để chụp trộm nó. Công nhận là nó có đẹp trai hơn lúc cấp 1 nhưng bọn nó cứ tâng bốc lên quá! Cứ làm như kiểu là sao Hollywood.

"Bọn nó bảo con Nguyệt đang yêu thằng đấy!" Thằng bạn tôi khoác vai tôi.

Tôi cảm thấy lời nói của nó có phần nực cười. Đây chỉ mới là suy đoán, chưa có thông tin xác thực nào cả. Chẳng lẽ bọn nó đồn linh tinh chỉ vì Ánh Nguyệt đi chung xe với thằng Nhật à?

"Vớ vẩn! Loại như thằng đấy mà vớ được con xinh vậy à?" Tôi cười.

"Không phải là vớ được. Mà mây tầng nào gặp gió tầng đấy, mày có thấy thằng Nhật thi cái gì cũng ẵm giải không? Một chín một mười thì có." Bạn tôi hếch đầu về chỗ thằng Nhật.

Cái "một chín một mười" của thằng bạn tôi nói là sai lầm, thằng Nhật cơ bản là chỉ có chút may mắn và có nhiều tài lẻ, chứ về cơ bản nó vẫn là một thằng tồ tịt làm được vài bài toán.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now