Chương 25 - Minh Nhật POV: Tình cờ (2)

6.6K 394 42
                                    

Làm đếch gì có cái gọi là trùng hợp ở đây. Đang yên đang lành chẳng lẽ tôi phi đến Nam Định mà không có lý do à?

Nhưng kể ra đúng là tôi cũng có một chút may mắn. Ngày Ánh Nguyệt tạm biệt tôi để về Nam Định, tôi nhận được thông báo từ chị Thanh Trúc chị bảo mẹ tôi được lời mời tham dự một sự kiện nhỏ gì đấy tại một trường cấp ba có tiếng ở mảnh đất hiếu học này.

Chẳng để cơ hội vụt mất, tôi gọi điện cho mẹ và xin phép đi cùng ngay, bởi lẽ Tết năm nay bố tôi cũng bận đi công tác ở Tam Đảo rồi. Cũng chẳng thể nào ngờ là tôi lại bắt gặp Ánh Nguyệt sớm đến như vậy và còn là lúc Nguyệt đâm vào gốc cây.

Mẹ tôi chở chị em tôi đến ở nhờ nhà một người bạn mẹ quen lúc trước, bởi trước khi làm giảng viên ở USSH mẹ tôi cũng từng có một thời điểm làm giáo viên thực tập cho một trường cấp ba ở đây. Chỗ này là xã Nam Cường, huyện Nam Trực.

Tôi thức dậy sớm hơn mọi khi bởi tiếng huyên náo phát ra từ khu chợ nhỏ ở gần nhà. Tối qua tôi phải ngủ chung phòng với con trai của bác nhà này, tôi không quen lắm vì trước đây tôi chẳng có thói quen ngủ chung với ai. Nhưng rất nhanh tôi đã chợp mắt ngủ bởi tiết trời se lạnh.

"Mày tên gì ấy nhở?" Thằng An nó vỗ vai tôi.

"Nguyễn Trần Minh Nhật." Tôi quay người lại, vừa sỏ tất vừa trả lời.

"Mày có người yêu chưa?" Thằng An nó nhe răng nhìn tôi rồi nói.

"Chưa!" Tôi cười bất lực.

"Bốc phét là giỏi! Nhìn mày như này, dễ gì không có." An nó trề môi, gương mặt nó hiện lên rõ cái vẻ không tin tưởng.

"Crush của tao hơn tao gấp tỷ lần. Xinh lắm!" Tôi đứng lên rồi đi xuống nhà cùng thằng An để chuẩn bị ăn sáng.

"Điêu vãi cả l*n." An vẫn không tin lời tôi nói cơ. Tôi bất lực và cũng không giải thích thêm gì nữa dù gì nó cũng có tin đâu.

Cả hai xuống nhà, xôi gấc đã được để sẵn lên bàn. Chị Thanh Trúc chưa ngủ dậy nên tôi nhớ sẽ để lại một bát cho bả. Còn lại là phần của tôi và thằng An.

"Tí nữa tao đi chơi, mày có đi cùng không?" An ngấu nghiến nhai miếng xôi gấc.

"Không! Quen biết đ*o ai đâu mà đi chơi, ở nhà làm ván game cho lành." Nói là game nhưng thực ra tôi để dành thời gian để nhắn tin với Ánh Nguyệt. Hỏi xem nhà con bé ở đâu rồi đến chơi.

"Mấy đứa bạn tao dễ tính vãi l*n! Đi tầm bốn, năm cây là đến nhà nó rồi. Mày không đi hối hận đấy. Có con Nguyệt Tùng, thằng Huy Còi, con Vy Nấm,..." Thằng An giới thiệu từng đứa cho tôi.

Tôi bất chợt nhìn lên gương mặt tròn vo, đen nhẻm do đi nắng quá nhiều của thằng An. "Nguyệt Tùng á?"

"Ừ! Nó tên Nguyệt, bố nó tên Tùng, bọn tao hay gọi là Nguyệt Tùng. Nó cũng học ở Hà Nội giống mày đấy! Con đấy giỏi kinh lên được!" Thằng An tấm tắc khen ngợi, mặt nó hiện lên hai chữ nể phục.

"Nguyệt giải nhất văn quốc gia à?" Tôi gần như đoán chắc được người thằng An đang muốn nói đến là Ánh Nguyệt.

Bằng tất cả tấm lòng này, tôi hy vọng rằng suy nghĩ của tôi là đúng. Nếu đúng người nó đang nói là Nguyệt thì trùng hợp một cách đáng nghi.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNKde žijí příběhy. Začni objevovat