Chương 58: Thành công nhỏ

4.3K 348 35
                                    

Sau khi nghỉ việc ở công ty, tôi cảm thấy cuộc sống của mình khó khăn hơn gấp bội lần. Lương đang rất ổn thì bây giờ tôi phải đối mặt với việc không có lương một thời gian, tất nhiên là tôi vẫn đi làm, cơ mà do ai cũng giỏi nên tôi gần như rất ít cơ hội được cử đi đâu đó.

Bố, mẹ, ông, bà, anh em họ hàng cũng rất vui mừng cho tôi vì tôi được gặp thứ trưởng bộ ngoại giao. Nhưng dường như đây chính là vấn đề lớn nhất trước khi được thụ hưởng một nền kiến thức thật tuyệt vời.

Tôi bị lạc lõng trong chính môi trường mình từng mơ ước. Việc tôi chọn đi theo con đường này rẽ cho tôi hai hướng đi, một con đường dẫn tôi vào làn sương mịt mù, con đường còn lại có thể đưa tôi đến một nơi kì diệu, đẹp đẽ nhất mà tôi từng được thấy trên đời.

“Những con đường chông gai luôn dắt chúng ta đến những quang cảnh tuyệt đẹp.” Tôi phải tự tìm cách an ủi bản thân trước áp lực mà mình phải gánh trên vai.

Nặng gia đình, nặng kiến thức, nặng cơ hội,... Có vẻ khi một con bé chưa đến độ tuổi 30 nói ra câu này sẽ rất buồn cười, nhưng là vậy đấy, một con bé tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi của DAV trên tay hiện đang thất nghiệp và phải sống nhờ vào tiền tiết kiệm ít ỏi mà trước đây tôi đã từng đút lợn.

“Dạo này nghe bảo cháu đang khó khăn lắm à?” Cô Khánh Hà nắm tay tôi.

Tôi cười mỉm: “Cháu ổn cô ạ! Chưa thích nghi kịp chứ không hẳn là khó khăn.”

Cô Khánh Hà nghe vậy liền thở ra một hơi dài, cô nhìn tôi rồi nói lời chân thành: “Nếu khó khăn quá…”

Tôi vội ngắt lời cô ngay: “Cháu bình thường thật mà cô! Cô không cần phải lo lắng nhiều cho cháu làm gì, cháu có tiền tiết kiệm và chắc nó cũng đủ trong một thời gian.”

Cô Khánh Hà nhìn tôi, cô đưa tay lên nhéo chóp mũi tôi. “Minh Nhật cứ khăng khăng bảo cô phải quan tâm đến cháu, để nó yên tâm học cô phải đến đây năn nỉ cháu đấy.”

“Cháu đang tự kiếm cơ hội cho mình cô ạ, sắp ổn định rồi… chỉ một thời gian nữa thôi.” Tôi vội vàng xua tay, gạt đi tâm trạng trầm buồn của cả hai người.

Buổi cafe hôm đó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều trên cả chặng đường trở về phòng trọ. Ngoài mặt thì ổn nhưng bên trong lại không ổn tẹo nào, về đến nhà tôi phải lao đầu và mà học, học để quên đi cái đống suy nghĩ cứ luẩn quẩn không thôi trong khối óc này.

“Dạ alo! Cháu đây cô.” Tôi trả lời cuộc gọi điện thoại đến của cô thứ trưởng.

“Cháu đến ngay nhé! Ăn mặc lịch sự chỉnh chu, có việc cho cháu làm rồi.” Cô nói vui vẻ với tôi.

“Dạ?” Tôi vẫn còn hơi ngỡ ngàng, giờ á? Hơi gấp đúng không? Đây có phải là sự thật không? Hôm nay tôi được giao nhiệm vụ đầu tiên?

“Cháu đến địa chỉ cô gửi nhé! Giữ tâm thế thoải mái một chút, còn 9 giờ nữa cơ. Đối tác là nữ khoảng 50 tuổi, Việt kiều Pháp, cô sẽ gửi ảnh và thông tin cho cháu.” Cô nói rồi cúp máy luôn.

Lông tơ trên cơ thể tôi bỗng dựng đứng cả lên, tôi rùng mình một lần nữa tưởng chừng bản thân đang ở trong cõi không thực.

[HẾT] NHẬT THỰC TOÀN PHẦNWhere stories live. Discover now