Chương 25: Mảnh ghép cuối cùng

26.9K 1.8K 437
                                    

Tôi đã luôn ép bản thân không được nhớ lại chuyện cũ, bởi vì tôi biết một khi để những ký ức khổ đau chiếm trọn tâm trí, lớp áo giáp tôi vất vả dựng lên sẽ sụp đổ trong chớp mắt, tôi sẽ không bao giờ vực dậy được nữa. "Những người trĩu nặng muộn phiền không ngoái nhìn lại bởi họ quá hiểu rằng nỗi bất hạnh đang đuổi theo sau mình".

Tôi tự nguyện gỡ bỏ lớp áo giáp, phơi bày từng vết thương một ra trước mặt anh. Giờ đây, nép mình trong vòng tay ấm áp của anh, tôi gần như trần trụi, nhỏ bé, yếu ớt, giống cái bình thủy tinh nát vụn được dùng keo gắn lại, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.

Trường xiết chặt vòng tay, tôi giật mình nhận ra cơ thể anh đang khẽ run. Nhiệt độ ấm áp truyền qua lớp áo, thấm vào tận tim can. Khoảnh khắc anh nói: "May mà cậu vẫn còn ở đây" và vội vàng ôm lấy tôi, rốt cuộc tôi vẫn không kìm được nước mắt.

Đứa trẻ vấp ngã không khóc vì đau, nó khóc vì biết có người thương xót, dỗ dành.

"Ôm tớ thêm một lúc nữa được không..." Tôi vùi đầu vào hõm vai anh, hai tay vòng ra phía sau, níu nhẹ vạt áo.

Trường cẩn thận vuốt ve mái tóc tôi, khẽ khàng nói:

"Tớ ở đây, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi."

Tôi mím chặt môi để không nấc lên, lặng lẽ tựa vào vai Trường, ấm ức tủi hờn bao nhiêu năm qua hóa thành dòng nước mắt mặn chát, thấm ướt áo anh. Rõ ràng từ bé đến lớn tôi luôn ngoan ngoãn, lúc nào cũng sống tử tế, lương thiện, chưa bao giờ làm hại ai, tôi nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc kiếp trước tôi đã gây ra tội ác tày trời gì mà kiếp này phải trả nghiệp nặng nề như vậy. Cuộc đời tôi giống như một vòng lặp vô hạn, cứ mỗi khi tôi thoáng nhen nhóm hi vọng cho tương lai thì ông trời sẽ lại tiếp tục vùi dập tôi, có lẽ tôi sẽ mãi mãi bị bủa vây bởi những điều khổ đau bất hạnh, không bao giờ tìm được lối thoát.

"Bây giờ có bọn tớ rồi, không ai bắt nạt được cậu nữa đâu." Trường bối rối xoa đầu tôi, anh bắt đầu luống cuống khi thấy tôi cứ khóc mãi không dừng, "Sau này có chuyện gì phải nói ra, đừng giữ một mình, không giải quyết được thì bọn tớ còn biết đường giúp cậu."

Tôi ngẩng lên nhìn anh, cố gắng nín khóc, nở nụ cười yếu ớt:

"Ừm, cảm ơn cậu."

Trường điều chỉnh tư thế, để tôi ngồi tựa hẳn vào lòng anh, một tay anh choàng qua vai ôm lấy tôi, giống như sợ tôi không thể ngồi vững. Tôi thả lỏng cơ thể, thoải mái ngả đầu tựa vào hõm vai Trường, tận hưởng sự tiếp xúc thân mật hiếm hoi giữa anh và tôi.

Tôi vươn tay cầm lấy bàn tay còn lại của anh, mân mê chuỗi hạt trầm hương anh đeo, chậm rãi kể tiếp:

"Có một lần, tớ không cẩn thận nên bị chuốc thuốc mê."

Cơ thể phía sau lưng tôi chợt cứng lại, cánh tay đang ôm tôi cũng đột ngột xiết chặt.

"Lúc đấy, tớ cứ tưởng mình không thoát được thì có một bạn nữ trong nhóm cậu ấm cô chiêu kia đột nhiên can thiệp. Bạn ấy đưa tớ về nhà riêng, để tớ nghỉ ngơi ở nhà bạn ấy đến khi hồi phục sau đó chở tớ về tận nhà." Tôi đặt ngửa tay anh lên đùi, gãi nhẹ theo đường chỉ tay đậm và rõ nét trong lòng bàn tay anh, cố gắng không nhớ đến cảm giác khủng hoảng và tuyệt vọng khi đó, "Tớ rất ít khi tiếp xúc với bạn ấy, tớ chỉ biết bạn ấy là con gái chủ tịch tập đoàn ES và rất có tiếng nói trong nhóm kia."

Trước Khi Anh ĐếnWhere stories live. Discover now