Chương 12

8.3K 209 27
                                    

Ánh mắt Lý Cửu Lộ trong suốt, nhìn anh chằm chằm: "Điều bất ngờ đâu?"

Trì Kiến nắm tay che lên môi ho nhẹ, vô tội mà nhún nhún vai.

"......."

Yên lặng một lát, Cửu Lộ vặn cổ tay đang bị anh nắm lấy, buồn bực đi về.

"Cô đi đâu vậy?"

"Tôi đi trả tiền."

Trì Kiến sải vài bước đã đuổi kịp, lấy găng tay da ra đi đến. Anh thích ăn mặc mát mẻ mà đẹp trai, mùa đông đều mặc thiếu quần thiếu áo so với người khác, một cái áo khoác lông vũ, khóa kéo vẫn luôn kéo đến dưới môi; phía dưới là quần thường màu đen, bên trong chỉ mặc một cái quần mùa thu, đôi chân thẳng tắp thon dài, không mặc loại quần cồng kềnh của mùa đông. Giày da lau chùi bóng loáng, hình như là đôi duy nhất.

Nhưng không thể phủ nhận, bộ dáng này quả thật là đẹp trai ngời ngời.

Cửu Lộ lười nhìn đến anh, đi đến cửa hàng băng đĩa thanh toán tiền.

Ông chủ chống eo, cái mũi thở phì phò: "Tìm thấy lương tâm rồi nên trở về hả? Tuổi còn nhỏ đã học điều không tốt, ngày thường ăn ít kẹo đi, sẽ tiết kiệm được tiền mua băng nhạc."

"Cháu không ăn kẹo."

Người đứng ngoài cửa phụt cười một tiếng, ngón tay vuốt ve lông mày.

Ông chủ tức giận đến nghiến răng, đoạt tiền trong tay cô, tức giận ném vào ngăn kéo.

Cửu Lộ mím môi, khom lưng cúi người đến chín mươi độ: "Rất xin lỗi ạ, vừa rồi cháu thật sự không cố ý."

Ông chủ nhìn thái độ thành khẩn của cô, chống nạnh hừ một tiếng.

Cửu Lộ: "Trước đây cháu thường ghé qua, mua rất nhiều băng nhạc, còn tiểu thuyết bên kia cũng thường xuyên thuê...... Lần này có người sốt ruột kéo cháu đi ra ngoài..." cô nói rồi chỉ chỉ bên ngoài: "Cho nên không kịp trả tiền...... Thật sự là ngoài ý muốn ạ."

Vẻ mặt ông chủ giãn ra: "Được rồi được rồi, tôi nhìn cháu cũng rất quen mắt, lần sau đừng tái phạm là được."

"Cháu cảm ơn ạ."

Cửu Lộ lại cúi đầu lần nữa, xoay người đi ra ngoài.

Nhẹ nhàng đóng lại cửa phía sau, một luồng khói thuốc thổi qua, bước chân cô dừng lại một lát.

Trì Kiến lười nhác dựa vào tường, nhấc điếu thuốc ra, búng búng đầu thuốc.

Lý Cửu Lộ không che dấu chút nào lườm anh một cái, bước một chân vào trong màn đêm.

Trì Kiến không nhanh không chậm đi theo cô: "Tại sao cô chưa trả tiền đã chạy theo tôi rồi?" Cuối câu anh nói thoải mái, giống như người vừa rồi kéo cô đi ra ngoài không phải anh, da mặt quả thật dày quá mức cho phép.

Cửu Lộ lại rũ mắt, không nói chuyện với người mồm miệng bỉ ổi như anh.

"Bây giờ cô đi đâu?"

Cửu Lộ nói: "Nhà bơi."

"Vậy bơi xong thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé."

"Không được. Quá muộn."

Thứ kình - Giải TổngWhere stories live. Discover now