CHƯƠNG 49: TƯỢNG KỲ LÂN

1K 104 1
                                    

Đợi thời điểm Trịnh Bân trở lại kí túc xá lần nữa thì trời đã sẩm tối.

Nhìn bề ngoài của sư phụ trông thì có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng thực tế lại rất quan tâm đến người thân cận xung quanh mình. Đặc biệt với cậu học trò mà sau này có thể sẽ kế nghiệp bà, sư phụ hiển nhiên càng cần phải dụng tâm nhiều hơn.

Đã vậy có vẻ so với cậu sư phụ càng cuồng nhiệt với Tiểu Bảo Bối hơn, may mà không biết nó chạy đi đâu mất hút không tới cùng cậu, nếu không lúc này Trịnh Bân đừng hòng có thể về sớm.

Trước đó vài phút cậu mới nhận được tin nhắn của đại quản gia.

Ông ấy thông báo rằng tất cả hành lý của cậu đã được chuyển tới kí túc xá, trong đó có con kỳ lân ngọc mà cậu đặc biệt xin từ Trịnh lão.

Trịnh lão lúc này vẫn còn ngạc nhiên khi Trịnh Bân lại chọn phần thưởng là một trong những lễ vật mừng thọ của mình.

Không phải là ông hẹp hòi không muốn đưa vật được tạng của mình cho cậu.

Trịnh lão cho rằng thứ Trịnh Bân mong muốn hẳn nên lớn lao hơn một con kỳ lân ngọc chỉ có giá trị trưng bày mới phải.

Trịnh gia có không ít sản nghiệp, chỉ cần cậu muốn, Trịnh lão sẽ không đổi sắc mà hạ bút ký duyệt. Trong tương lai, sớm muộn Trịnh Bân cũng phải kế thừa Trịnh gia, để cậu tiếp xúc với những mặt này không hề sớm đâu.

Xong vì là ý muốn của cậu, Trịnh lão không tỏ ra bất kì thái độ gì. Tuy ông rất thích con kỳ lân ngọc đó, đây là lễ vật đích thân ông bạn già thám hiểm tìm về cho mình, nhưng so với nó, ông càng kì vọng với tương lai của gia tộc là Trịnh Bân hơn.

Nhưng dĩ nhiên, trước khi đưa tượng kì lân ngọc cho Trịnh Bân, ông cần phải hỏi qua ý kiến của Mạnh lão. Nếu để đối phương biết đồ vật người ta tặng cho mình lại tặng cho người khác sẽ không tốt lắm.

Mạnh lão là người hảo sảng, đối với chuyện này không để bụng. Ông nói vật đã tặng rồi, số phận nó như thế nào ỗng không quản, ông bạn muốn xử lý ra sao ông không can thiệp.

Vị này gần đây đang bận khám phá bản đồ sao được lấy từ bộ tranh Mộng Thiên Lâm, nghe nói đã có bước đột phá. Tiếc rằng ông không thể đích thân tiến vào thám hiểm, nhưng không có nghĩa ông sẽ từ bỏ việc này dễ dàng này như vậy.

Mạnh Dật Hiên cũng có ý này, mất cả đêm thương lượng với ông nội, mãi mới được ông đồng ý, với điều kiện hắn cần phải lập một đội ngũ có thực lực tương xứng để tiến vào.

Mạnh thiếu sảng khoái đồng ý, hắn đã nói trước với Tần Liệt rồi, chờ kỳ nghỉ đông cuối năm sẽ xuất phát, trước đó còn cần tập hợp thêm vài người nữa.

Nếu Tần Liệt đã quyết định đi, Trịnh Hâm cũng không thể ngồi yên, chủ động lên tiếng xin gia nhập đội ngũ của Mạnh thiếu.

Mạnh thiếu tuy không thích cô là sự thật, xong không thể phủ nhận tiềm lực và thực lực của cô, nếu đã có người tự nguyện, tội gì mà từ chối.

Nhưng người khiến hắn kinh ngạc hơn cả là Trịnh Bân, cậu cũng muốn tham gia chuyến thám hiểm lần này.

Hắn có hỏi cậu lý do. Trịnh Bân không thể nói thật, đành phải giải thích mình là người tìm ra bản đồ sao, như vậy theo lẽ mà nói cậu có quyền được đi chứ?

[ĐM, Xuyên thư] HUYỄN HÌNH SƯ (Phần I) - BVTYWhere stories live. Discover now