Chương 49

3.2K 49 32
                                    

Mọi người xung quanh tôi, kể cả dì Nueng, luôn hỏi tôi có mơ gì khi bất tỉnh không. Nếu tôi có thì nó là về cái gì... Thú thực là tôi không nhớ gì cả.
Nhưng khi tỉnh lại, tôi cảm thấy như mình chẳng bỏ lỡ điều gì. Như thể tôi luôn ý thức và nhận thức được mọi thứ. Điều đó bao gồm công việc kinh doanh giao đồ ăn của dì Nueng và những gì đang diễn ra trên khắp thế giới. Nếu bạn tin vào phép màu thì có lẽ là do dì Nueng đã kể cho tôi nghe mọi chuyện khi tôi bất tỉnh, và giọng nói của dì truyền đến tận tai tôi.
Chẳng phải đó là một điều kỳ diệu sao...
Tôi nhớ lại khoảnh khắc dì Nueng lao vào ôm lấy tôi khi tôi tỉnh dậy, như mới xảy ra ngày hôm qua. Như thể tôi sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhìn người mình yêu vui mừng đón tôi về mà lòng tôi run rẩy.
Nhưng đó là ba năm trước. Dì Nueng có lẽ đã quên mất cảm giác buồn bã khi không có tôi bên cạnh. Những ngày này, mối quan tâm duy nhất của cô là giao dịch với một nhà phân phối lớn có thể hỗ trợ đưa thực phẩm của cô đến các cửa hàng tiện lợi. Và chủ công ty đã đích thân đến giải quyết với cô ấy.
Nói cách khác, chủ công ty đó đang tán tỉnh dì Nueng!
Tôi đang nấp sau một cây cột để quan sát doanh nhân trung niên đích thân đến gặp đối tác kinh doanh tại nhà dì Nueng thay vì gặp ở công ty của anh ta. Chủ một công ty lớn như vậy cần gì phải đích thân đến? Không phải anh ta có hàng ngàn nhân viên sao?
"Thực đơn có rất nhiều nhưng món khách hàng của tôi thích nhất có lẽ là gà xào cà ri đỏ. Đây là thực đơn đơn giản, rẻ tiền mà ai cũng có thể ăn hàng ngày".
Dì Nueng đang bàn chuyện kinh doanh một cách tao nhã. Cô ấy không hôn anh ấy ( chắc hôn kiểu chào hỏi ) như những đối tác kinh doanh khác, những người có xu hướng làm như vậy với một nhà phân phối lớn. Người đàn ông dường như là người đang cố gắng giành được sự ưu ái của cô, khi anh ta ngồi đó cười rạng rỡ như một con tinh tinh.
Điều này thật là bực bội! Đừng cười nữa. Tôi nguyền rủa bạn có kẹo cao su như một con tinh tinh. # xl mấy bà khúc này tui dịch sao cũng không có nghĩa :<<#
"Cô đứng đây làm gì vậy, cô Nueng?" Người quản gia nói điều này khi cô ấy đi ngang qua và thấy tôi đang rình mò xung quanh. Điều này làm cho mục tiêu của tôi quay lại nhìn tôi cùng một lúc.
"Tôi... mệt nên dựa vào cột nghỉ."
"Sao cô không ra sofa ngồi đi?"
Dì Nueng mỉm cười đầy ẩn ý khi nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và quản gia. Sau đó, cô kết thúc cuộc trò chuyện với doanh nhân bằng cách đứng dậy và đưa tay về phía cửa để huých anh ta rời đi.
"Tôi sẽ liên hệ với bộ phận mua hàng để không làm phiền ông Jenpob nhiều."
"Không sao đâu. Cô có thể liên hệ trực tiếp với tôi vì cô đã có số của tôi. Tôi có thể đẩy nhanh quá trình."
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên thực hiện thông qua các giai đoạn thích hợp."
"Được rồi."
Sau đó, dì Nueng dẫn người đàn ông đến chiếc Aston Martin của mình, chiếc xe trị giá hàng chục triệu Baht, và nhìn cho đến khi đèn hậu biến mất. Khi người đàn ông đó đi rồi, tôi lập tức bước tới đứng bên cạnh dì ấy.
"Dì là một khách hàng VIP. Dì có thể sử dụng kênh phân phối của anh ấy, nhưng chính chủ công ty đã đến nói chuyện với dì tại chỗ của dì."
"Ừ..." Dì Nueng nhún vai và bỏ qua chuyện đó. "Sao em lại rình mò cây cột như vậy? Em đang nghe lén à?"
"Đúng."
"Em thật thành thật."
"Khi nào em mới có thể nói dối dì.. Anh ấy rất giàu."
"Bố em cũng vậy."
"..."
"Nhưng tôi không cưới anh ấy."
Điều đó khiến tôi mỉm cười, mặc dù tôi vẫn lo lắng về tất cả những điều này.
"Anh ấy có vẻ rất hoàn hảo. Anh ấy là triệu phú và lái chiếc Aston Martin."
"Nghĩ lại thì... điều đó là sự thật."
Tôi nhìn xuống, bắt đầu cảm thấy mình không xứng đáng. Nhưng dì Nueng búng ngón tay lên trán tôi mạnh đến nỗi tôi bật khóc vì đau.
"Sao dì lại làm thế? Đau quá."
"Dì nghĩ rằng bây giờ em đã có quá nhiều thời gian rảnh rỗi sau khi tốt nghiệp để hờn dỗi tôi mỗi ngày như thế này. Tôi đoán việc sống yên bình không khiến adrenaline của em tăng cao phải không?"
"Em không thể không cảm thấy tồi tệ. Anh ấy thật hoàn hảo và anh ấy đang tiếp cận với dì bằng cách lấy công việc kinh doanh làm cái cớ. Nếu dì không làm theo anh ấy, anh ấy có thể phá hoại thỏa thuận kinh doanh của dì."
"Em nói đúng..." Dì Nueng xoa cằm. "Có lẽ tôi nên làm tình nhân của anh ấy."
"Dì Nueng!"
Dì Nueng chỉ nhún vai, không bào chữa. Sau đó cô ấy bước vào cung điện một cách lạnh lùng với hai tay đút túi quần. Tôi bắt đầu thực sự hờn dỗi khi nhìn vào bóng lưng của người phụ nữ xinh đẹp, người không quan tâm một chút đến cảm giác của tôi.. Tôi không muốn than vãn vì tôi muốn cô ấy biết rằng bây giờ tôi đã trưởng thành.
Nhưng là người lớn không có nghĩa là bạn không thể ghen tị.
"Bố...con muốn làm việc."
Tôi gọi điện cho người cha đẹp trai của mình, người sẵn sàng hỗ trợ tôi về mọi mặt. Tôi chỉ cần nói với anh ấy điều tôi muốn. Nhưng anh ấy không thích yêu cầu của tôi lần này.
"Tại sao phải làm việc? Con sinh ra trong một gia đình giàu có. Con không được làm gì cho đến khi trở thành người tàn tật."
"Bố đang đùa đấy à?"
"Nó có vui không?" Bố tôi cười để khiến tôi cũng cười theo. Khi tôi nhận ra rằng anh ấy đang cố gắng làm tôi vui lên, tôi không thể không cảm ơn anh ấy.
"Cảm ơn bố. Bố đã làm con cười."
"Khun Nueng đâu? Sao gọi điện thoại cho bố để nghe kể chuyện cười?"
"Dì ấy bận."
"Hai người giận nhau à?"
"Không. Nó chẳng có gì cả." Tôi nhanh chóng phủ nhận để bảo vệ dì Nueng vì tôi biết bố tôi không đồng ý với mối quan hệ của chúng tôi. "Con chỉ nghĩ bây giờ có bằng rồi thì nên đi làm. Con suy nghĩ quá nhiều khi có quá nhiều thời gian rảnh".
"Con suy nghĩ quá nhiều về điều gì? Con có thể nói cho bố biết không?"
"À..." Tôi do dự một chút. Nhưng vì tôi cần một đồng minh và mẹ tôi không có ở đây trong khi tôi không thể nói chuyện này với bà tôi, bố tôi, người sẵn sàng hỗ trợ tôi bằng mọi cách, là niềm hy vọng lớn nhất của tôi. "Có một gã đang tán dì Nueng."
"Ai?"
Giọng bố tôi trở nên trầm và nghiêm túc. Tôi không chắc là bố nổi giận vì những gì dì Nueng đã làm với tôi hay bố ghen tị vì tôi bị ai đó tán tỉnh. Mặc dù anh ấy không đồng tình với mối quan hệ của chúng tôi nhưng rõ ràng là anh ấy vẫn dành rất nhiều tình cảm cho dì Nueng. Chỉ là cô ấy ở ngoài giới hạn thôi.
Vì dì Nueng là của tôi.
"Anh ta là một doanh nhân..." Tôi kể cho bố tôi những chi tiết cần thiết về đối tác kinh doanh mà dì Nueng đang giao dịch. "Anh ấy là chủ công ty. Gần đây anh ấy thường xuyên đến thăm dì Nueng, con không thể phàn nàn vì không muốn tỏ ra non nớt."
"Đó là quyền của con. Nếu cô ấy sai, con có thể mắng mỏ cô ấy, con gái. Bố nghĩ... có lẽ cô ấy có cảm tình với anh ấy."
Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong tay nhưng cố gắng cười trừ như thể bố tôi đang kể một câu chuyện cười khác.
"Đừng cố ép dì Nueng và con phải chiến đấu."
"Ý bố là vậy. Nếu cô ấy không cảm thấy gì thì bây giờ cô ấy đã đuổi anh ấy đi rồi. Con đã bao giờ thấy cô ấy nói chuyện lâu với ai hoặc khiến ai đó hi vọng hão huyền chưa?"
"Nhưng dì Nueng yêu con..."
"Tình yêu là tình yêu. Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ đều thay đổi. Chỉ có tình cha mẹ là không thay đổi".
"Con gọi để nhờ bố tìm công việc cho con. Làm sao chúng ta lại nói về chuyện này?"
"Con đang hỏi ý kiến ​​bố phải không? Thế này thì sao... Hay con có bạn trai để trả thù cô ấy thì sao? Bố có một danh mục đàn ông cho con lựa chọn. Còn người này thì sao, Tiger Woods?"
Cha tôi đang bị cuốn đi.Ông ấy thực sự muốn chia rẽ chúng tôi.
"Không sao đâu bố."
"Con có muốn khiến mình trở nên quan trọng hơn với cô ấy không?"
"Bố có một đề nghị?"
"Thay vì tìm việc làm..."
"À-huh."
"Đi du học."
"Tạm biệt ba."
Tôi cúp máy vì bố tôi đang tìm cách chia rẽ chúng tôi. Nhưng đó là... Những gì anh ấy nói có lý. Nếu dì Nueng không quan tâm, dì sẽ đuổi người đó ra khỏi cuộc đời mình mà không cần quan tâm. Nhưng với doanh nhân này...
"Nueng."
"Huhh?" Tôi vừa cúp máy với bố và đang ngồi không suy nghĩ. Dì Nueng vừa tắm xong gọi tôi. "Em đang nghĩ gì thế? Dì nghe thấy em đang nói chuyện với ai đó."
"Em đang nói chuyện điện thoại với bố em."
"Cha của em bám lấy con gái mình không giống ai." Dì Nueng cười rồi bước tới ngồi vào bàn trang điểm. Cô ấy đang lau khô tóc bằng khăn tắm. "Em đã nói về cái gì?"
"Ah..."
Điện thoại rung...
"Hãy để dì nhận cuộc gọi này một chút." Điện thoại reo làm gián đoạn chúng tôi. Dì Nueng nhấc máy lên và nhìn vào số người gọi. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn nhấc máy.
"Vâng?"
Cô ấy nói với giọng trầm và nghiêm túc. Tôi nhích lại gần hơn để xem cô ấy đang nói chuyện với ai. Dì Nueng liếc nhìn tôi và cau mày, như thể dì đang nói rằng tôi thật thô lỗ.
Nhưng ai quan tâm chứ... tôi chỉ đơn giản là ngồi trước mặt người phụ nữ đang trò chuyện với một người đàn ông ngay trước mặt tôi.
"Không sao đâu. Tôi sẽ tự mình liên lạc với anh Kan... Tôi không muốn làm phiền anh. Bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi không thể nói chuyện lâu được... Được rồi. Hẹn gặp anh ở cùng một nhà hàng vào ngày mai. Tôi sẽ làm vậy." chuẩn bị tất cả các tài liệu...Được rồi. Cảm ơn anh."
Người phụ nữ xinh đẹp cúp máy và thở dài. Sau đó cô ấy lập tức quay sang mắng tôi.
"Thật là thô lỗ khi nghe lén cuộc gọi của dì như thế nhé."
"Nếu không có gì phải giấu giếm, tại sao em không thể nghe lén... Có phải người đã gọi người lái chiếc Aston Martin tới cung điện của dì ngày hôm nay không?"
"Chúng ta đang nói chuyện kinh doanh. Em không nghe nói là chẳng còn gì nữa sao?"
"Có phải vì em đứng đây nên không còn gì nữa không?" Tôi vốn không định hành động như vậy nhưng lời bố nói rằng tôi chỉ là thứ chắc chắn và thói quen đuổi theo những người mà dì không thích của dì Nueng đã khiến tôi phải nói ra. Cô ấy đã nhận cuộc gọi của anh ấy trong thời gian chúng tôi bên nhau
Và đây là phòng ngủ của chúng tôi!
"Em đang gây sự với tôi đấy à?"
"Đúng."
"Tôi đang nói chuyện kinh doanh và đó là công việc. Tôi phải chủ động khi làm việc với đối tác kinh doanh."
"Tại 22:00.?" Tôi cười nhạo. "Bây giờ nói chuyện công việc chẳng phải khá thú vị sao?"
"Khi nào em mới lớn lên?"
"Cái gì?" Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy trong sự thất vọng. Nếu chữ "già" làm dì Nueng đau lòng thì chữ "lớn" làm tôi đau lòng.
"Việc dì đang làm là công việc. Và em không hiểu điều đó mà gây gổ với dì, không những sẽ làm gián đoạn công việc của tôi mà còn rất khó chịu."
Tôi siết chặt nắm tay khi nghe điều đó. Trước đó tôi đã cảm thấy chán nản nhưng lời nói của cô ấy khiến tôi tức giận.
"Phiền phức? Hiện tại dì có người mới,với em liền khó chịu? Em vẫn luôn như vậy, dì bây giờ đột nhiên nhịn không được?"
"Tôi đang cho em thời gian để trưởng thành. Nếu em biết tính trẻ con của em sẽ gây ra vấn đề giữa chúng ta, tại sao em không thay đổi?"
"Đáng lẽ em đã chết trong vụ tai nạn đó. Đáng lẽ em không nên tỉnh lại để sống đến ngày dì thay đổi!"
"Tôi không hề thay đổi, tôi đang dạy em , đây là công việc... Em đi đâu vậy!"
Tôi bước tới lấy chìa khóa xe và sẵn sàng lao ra khỏi nơi này. Sau khi chạy xuống tầng dưới, tôi lao tới xe của mình. Nhưng dì Nueng hoảng hốt chạy theo tôi. Cô ấy ôm tôi chặt đến nỗi tôi, người đang chơi lớn, choáng váng khi nhìn thấy cô ấy như thế này.
"A... Dì Nueng."
"Đừng... đừng đi."
Thân hình người đẹp run rẩy khiến tôi phải đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.
"Có chuyện gì thế? Sao dì sốc thế?"
"Làm ơn đừng lái xe ra ngoài như vậy..." Dì Nueng ngã xuống sàn, tái mặt. Nó khiến tôi phải cúi xuống để giảm bớt sự chênh lệch chiều cao của chúng tôi. "Chúng ta có thể chiến tranh, nhưng không nên chạy ra ngoài. Đừng ra ngoài như thế này... Tôi không thể chịu tổn thất như lần trước được."
Dì Nueng không quên...
Tôi lao tới ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp và cùng khóc nức nở, như thể vừa xin lỗi vừa an ủi cô ấy. Cơn giận của tôi giảm dần và biến thành cảm giác tội lỗi. Khi đã kiềm chế được bản thân, tôi nhận ra mình thật trẻ con. Tôi để lời nói của bố lọt vào tai và tỏ ra ghen tị quá mức, điều đó khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
"Em xin lỗi dì Nueng. Em nóng tính... em ghen tị quá."
Dì Nueng ôm lại tôi và lắc lư cơ thể chúng tôi từ bên này sang bên kia. Cô ấy không nói một lời. Giống như cô ấy đang dùng cái ôm của mình để nói với tôi rằng cô ấy chỉ yêu tôi và yêu cầu tôi tin tưởng cô ấy.
"Em yêu dì quá nhiều nên có tính chiếm hữu..." Tôi thẳng thắn thú nhận. "Đôi mắt của anh ta khi nhìn dì, tràn ngập chấp niệm, hắn có ảnh hưởng tới việc làm ăn của ngươi. Hơn nữa... Cha em nói, con người sẽ thay đổi theo thời gian."
"Bố của em?" Dì Nueng cuối cùng cũng lên tiếng. Cô ấy ngả người ra sau và nhìn tôi. "Chet?"
"Đúng."
"Cha em đã nói gì?"
"Ông ấy nói nếu dì không thích anh ấy thì bây giờ dì đã đuổi anh ấy đi rồi." Tôi nhìn cô ấy buồn bã. "Và đó là điều dì thường làm. Nhưng với anh ấy, dì để anh ấy đến đây. Dì để anh ấy gọi cho dì lúc 10 giờ tối. Gần đây dì có vẻ ở bên anh ấy rất nhiều. Và em ngày càng ít được ưu tiên hơn."
"Dì chưa bao giờ hạ thấp mức độ ưu tiên của em. Gần đây dì quá bận."
"Em thật ngu ngốc... Nếu em đi du học có tốt hơn không? Em sẽ cho bạn không gian và thời gian để xây dựng công việc kinh doanh của mình. Em sẽ quay lại sau khi mọi việc ổn thỏa."
"Du học? Em lấy ý tưởng này từ đâu?"
"Bố em đã đề xuất điều đó."
"..."
"Em đã gọi điện cho bố để xin việc, nhưng ông ấy nói... tốt hơn hết là em nên đi du học xa hơn. Nếu em rời xa bố hơn, em sẽ lại trở nên quan trọng."
"Và em có đồng ý không?"
Tôi gật đầu chậm rãi và mỉm cười khô khan.
"Một chút... Dì nghĩ thế nào? Dì có muốn em đi không?"
Người phụ nữ xinh đẹp im lặng một lúc trước khi gật đầu.
"Đi."
"Huh?"
"Nếu điều đó tốt cho em thì ta sẽ không xen vào. Tốt thôi... Nếu điều đó có thể khiến em trưởng thành hơn," Dì Nueng chậm rãi đứng dậy và bước vào trong cung điện mà không hề quay lại nhìn tôi. "Em nên đi."
"Dì không ngăn cản em sao? Dì sẽ không cô đơn chứ?"
Tất cả những gì tôi nhận được là sự im lặng. Điều đó đủ khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn.
Cô ấy lạnh lùng quá... Sao cô ấy có thể sống thiếu tôi, còn tôi lại không thể sống thiếu cô ấy?
Điều này không công bằng chút nào.

@@ lần đầu mình sửa cách xưng hô👀
Dì - em nghe cũng ngọt chứ bộ^^

Blank The Series Where stories live. Discover now