Chương 45

1.3K 118 10
                                    

"Đó là bọn họ, không phải là ngươi, chúng ta đủ hiểu ngươi, có thể đảm bảo về ngươi, những người khác, chúng ta không dám chắc, chúng ta rất tin tưởng ngươi a, buổi chiều ta hồi âm dưới bài viết, liền tranh cãi một trận với những người không biết rõ mọi chuyện lại chỉ luôn buông lời chỉ trích, nói cho bọn họ biết trên internet không thể gặp mặt nhau cũng không thể nói lung tung." Lúc này Tề Nhã Nhã bày ra một mặt thanh niên nhiệt huyết dõng dạc.

Những người khác cũng đồng ý, "Người viết bài đăng này có dụng ý xấu rất mạnh, chủ quan nói về ngươi, mấu chốt là rất nhiều chuyện đều là lời đồn, cũng không tìm người hỏi một chút, chỉ cần tìm một người biết chuyện hỏi qua liền biết những điều trong bài viết đó đều không đúng."

"Nhưng mà người đăng bài viết kia vốn không quản những chuyện này a, liền mắng chửi như cơn gió."

"Không có biện pháp a, internet chính là như vậy, ngươi có thể nói cái gì, cũng không phải mặt đối mặt, ngươi cùng người khác đối diện, còn có thể cố kỵ một chút mặt mũi, nói chuyện cũng sẽ khách khí một chút, trên internet không ai biết người đăng bài là người hay là cẩu, người phản hồi có phải là heo hay không, đối phương nói chuyện lại không cần chịu trách nhiệm, tùy tiện nói một chút, mọi người cũng là tùy tiện sinh khí một chút, cũng không quản những thứ viết ra có thể làm cho người ta tổn thương hay không."

Tạ Nhuế nói xong, quay đầu nói với Lâu Xuân Vũ: "Ngươi cũng đừng để ý, chuyện trên mạng, chính là một làn gió, thoáng cái liền qua đi, nhiệt độ giảm xuống sẽ không có ai nhớ tới chuyện này, hơn nữa mỗi ngày không phải đều có những bài đăng mới nóng hổi sao, không có ai rãnh rỗi hâm lại chuyện cũ, cũng không phải ăn no rỗi việc."

Ánh mắt Lâu Xuân Vũ đảo qua từng người ở đây, sớm chiều ở chung hơn nửa năm, nàng nghiêm túc nhận thức được sự chân tình của mọi người trong phòng, tuy rằng nói như vậy có chút buồn nôn, nhưng mà nàng thật sự xuất phát từ nội tâm mà cảm tạ những người này.

Mà nàng càng cảm thấy may mắn, nếu như một mặt tự oán tự trách, luôn đắm chìm trong thế giới của mình không chịu đi ra, nàng có thể liền nhìn không tới mặt tốt đẹp của những người này.

Tề Nhã Nhã nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt Lâu Xuân Vũ, một góc nhỏ trong lòng nàng khẽ xúc động một chút, đó là một loại cảm giác gọi là đau lòng.

Nàng đem Lâu Xuân Vũ ôm vào trong lòng, cứng rắn ấn lên đầu của Lâu Xuân Vũ, làm cho Lâu Xuân Vũ dựa vào bờ vai không rộng cũng không dày của mình, "Ta biết ngươi ủy khuất, không khóc không khóc, linh vật trong phòng 401 chúng ta liền không khóc."

"Ta lúc nào đã trở thành linh vật rồi."

"Chúng ta công nhận, bởi vì bái ngươi cũng hữu hiệu như bái tài thần a, nói không chừng còn linh hơn một chút, tâm thành thì linh ứng, còn có thể chiêu tài." Tề Nhã Nhã muốn dùng giọng điệu thoải máu để kéo lên bầu không khí, làm cho Lâu Xuân Vũ đi ra khỏi thung lũng.

Lâu Xuân Vũ ở trong lòng Tề Nhã Nhã là toàn thân không được tự nhiên, nhưng mà vô pháp cự tuyệt sự an ủi của Tề Nhã Nhã. Tuổi tác thật sự của nàng, so với Tề Nhã Nhã lớn hơn rất nhiều, đối với nàng mà nói Tề Nhã Nhã giống như muội muội của nàng, bị một tiểu muội muội nhỏ hơn bản thân rất nhiều ôm lấy an ủi, cho dù là lão a di Lâu Xuân Vũ cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Nàng đẩy đẩy Tề Nhã Nhã, nói: "Ta không có việc gì a."

[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh MạcWhere stories live. Discover now