Chương 52

1.2K 112 1
                                    

Sắc mặt lão thiên gia thay đổi thất thường, khi vừa ngồi xuống vẫn là mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nắng gắt như lửa, một giây sau trời liền âm xuống, hạt mưa rơi trên mái hiên, bùm bùm vang lên không ngừng. Con mèo cam cũng bị kinh hãi, núp vào trong lòng Lâu Xuân Vũ.

Lâu Xuân Vũ vuốt ve cái bụng sắp xệ xuống của mèo cam, muốn nói con mèo này cũng quá mập a.

Tống Tây Tử nói: "Ngươi giữa lấy nó, để cho ta sờ sờ nó."

Lâu Xuân Vũ kì quái, vuốt lông một chút còn cần phải giữ lấy sao, nhưng mà nàng vẫn là ra tay, đem mèo cam lật qua ôm trên đầu gối, hai tay cầm lấy chân trước của nó, để nó lộ ra cái bụng rất tròn, "Hoan nghênh đến sờ a."

Tống Tây Tử được sự giúp đỡ của Lâu Xuân Vũ mới sờ đến con mèo cam mập đếm chảy mỡ này, không khỏi cảm thán nói: "Lông xù sờ tới sờ lui quả nhiên là dễ chịu."

Mèo cam giãy giụa một chút, dưới sự áp chế của Lâu Xuân Vũ mới dần dần từ bỏ chống cự.

Tống Tây Tử hỏi: "Lúc nghỉ hè ngươi làm cái gì, ta thấy ngươi rất ít khi cập nhật thông tin trên trường, trong nhóm cũng không thường trò chuyện."

"Không có gì thay đổi, chính là làm thêm, dạy học. Lần này đệ tử đều là tân sinh sơ trung, ta dạy các nàng tiếng Anh, độ khó không lớn, các nàng cũng rất thích nghe ta giảng bài. Cho nên lần này vẫn tính là thoải mái."

"Ngươi sau này không muốn trở thành lão sư sao" Tống Tây Tử tin rằng lực tương tác trời sinh của Lâu Xuân Vũ ở phương diện giáo dục nhất định có thể phát huy được tác dụng.

Lâu Xuân Vũ lại lắc đầu, "Ta chỉ là tương đối có sở trường trong lĩnh vực này, hơn nữa có thể đem đến cho ta thu nhập, sau này muốn làm lão sư hay không, hoặc là không làm lão sư mà làm công tác khác, ta đều phải suy tính một chút, hiện tại quyết định vẫn là quá sớm."

"Ngươi sau này có thể cân nhắc đến công ty của chúng ta, chúng ta để ngươi làm giảng viên kim bài..."

"Ta mới học đại nhất. Ngươi không cảm thấy nói những lời này có chút quá sớm sao."

"Không có không có, cũng sắp lên đại nhị rồi."

Thay vì nói đi dạo đủ rồi, không bằng nói sờ đủ rồi, đợi trời tạnh mưa, hai người mới thả mèo cam rời đi, cũng không còn ý niệm muốn tiếp tục đi dạo, Lâu Xuân Vũ nhìn thời gian một chút, sợ bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng về nhà xe, cùng Tống Tây Tử tại trạm xe nói tạm biệt.

Tống Tây Tử cùng nàng chờ đến lúc xe buýt dến, đưa nàng lên xe mới rời đi.

Lâu Xuân Vũ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cùng Tống Tây Tử đang đứng ở trạm xe phất tay nói tạm biệt.

Xe buýt chậm rãi rời đi, từ từ nhỏ dần trong tầm mắt Tống Tây Tử, cuối cùng biến mất. Lâu Xuân Vũ bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc, nàng tựa vào lưng ghế phía trước, vùi mặt trong cánh tay, tại thành thế giới nho nhỏ được nàng bao bọc, nàng nghe không thấy thanh âm ầm ĩ bên ngoài, cũng không cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, nàng đè nén tiếng khóc của bản thân, chỉ để nước mắt chảy xuống, đem tất cả tiếng khóc đều gắt gao khóa kín trong đôi môi cắn chặt.

[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh MạcWhere stories live. Discover now