Chương 46

1.3K 124 9
                                    

Lâu Xuân Vũ nhận lấy tâm ý của nàng, trong lòng đã sớm bị cảm giác ấm áp dậy sóng bao phủ, "Ngươi đối với bằng hữu thật tốt."

"Ta cũng không phải là đối với mọi người đều tốt như vậy." Mặc dù Tống Tây Tử có nhiều bằng hữu, chỉ là không thể nào mỗi người đều kịp thời lần lượt quan tâm qua một lần, chỉ có thể nói Lâu Xuân Vũ và nàng thật có duyên, duyên phận giữa người với người là nói không rõ, nàng cảm thấy so với người khác, khí chất kiên cường không tương xứng với vẻ bề ngoài nhỏ nhắn mà Lâu Xuân Vũ biểu hiện ra ngoài, mới chính là điểm khiến nàng xuất phát từ nội tâm mà bội phục. Có đôi khi nàng kìm lòng không được mà muốn giúp đỡ Lâu Xuân Vũ, cố gắng hết khả nằng mà giúp người kia một chút.

Sau đó nàng phát hiện, người có suy nghĩ như vậy cũng không chỉ là một mình nàng, liền Trương Hâm cùng Ưng Nhạc Thiên đối với Lâu Xuân Vũ cũng dâng lên lòng trắc ẩn, bên cạnh Lâu Xuân Vũ còn có rất nhiều bằng hữu, kỳ thật bọn họ cũng đang lo lắng cho Lâu Xuân Vũ.

Tống Tây Tử bổ sung: "Ta chưa từng gặp qua người giống như ngươi vậy, sau khi cùng ngươi làm bằng hữu, càng thêm phát hiện ngươi quá trân quý, liền đặc biệt muốn giúp ngươi."

Sự vui vẻ tràn đầy trong lòng Lâu Xuân Vũ, lập tức tan thành mây khói."Kỳ thật người giống như ta rất nhiều, chỉ là các nàng vận khí không tốt, không có cơ hội xuất hiện ở bên cạnh ngươi để ngươi phát huy tấm lòng yêu mến."

Lời nói của Lâu Xuân Vũ, nói ra vừa nhanh vừa vội, Tống Tây Tử chỉ kịp bắt lấy ý tứ trong lời nói của nàng, Lâu Xuân Vũ liền đã đi lên lầu rồi.

Tống Tây Tử vẫn còn đứng tại chỗ, cau mày suy nghĩ nàng nói là có ý gì.

Với một hơi thở, Lâu Xuân Vũ không khống chế được liền dùng tốc độ cao nhất mà xông lên lầu, chờ đến khi chạy lên lầu, bước chân của nàng từ từ dừng lại, trong đầu hồi tưởng lại những lời mình nói với Tống Tây Tử, giọng nói vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, bên tai nàng xuất hiện thanh âm ông ông, nàng nghĩ mình nhất định là trúng tà rồi, vì cái gì lại nói những lời kỳ quái như thế, giống như đang oán giận, oán giận cái gì, oán giận Tống Tây Tử đối với mọi người đều tốt như vậy, hay là oán giận Tống Tây Tử chỉ là đang giúp mình, ngoại trừ hỗ trợ liền không có ý tứ gì khác.

Nàng thật sự rất kỳ quái, trở nên không giống nàng.

Nàng từ từ đi tới, trên đường trở về phòng, nàng kéo lấy bước chân trầm trọng, vẻ mặt hốt hoảng.

Vài phút trước khi tắt đèn, mọi người đã chuẩn bị tốt, đã có người nằm trên giường, gởi tin nhắn, đọc tiểu thuyết, chờ đợi tiếng chuông tắt đèn vang lên. Tề Nhã Nhã ghé vào trên lan can giường, hỏi Lâu Xuân Vũ ở đối diện: "Xuân Vũ, Tây Tử tìm ngươi đi ra ngoài, là muốn nói gì với ngươi vậy?"

Lâu Xuân Vũ mở lớn hai mắt, nói: "Nàng nói nàng sẽ giúp ta suy nghĩ biện pháp."

"Giỏi quá, không hổ là Tống Tây Tử, nàng giúp ngươi làm sao, nàng có nói không?" Tề Nhã Nhã liền trở nên kiêu ngạo theo, không hổ là người nàng nhìn trúng, chính là có bản lĩnh, sinh viên bình thường, giống như nàng, đã sớm luống cuống, nói không chừng còn ở trong chăn khóc thầm, về nhà gọi điện thoại lên án mọi chuyện bất công, để cha mẹ gởi tiền cho mình tự an ủi. Lại nói, Lâu Xuân Vũ xác thực lợi hại, gặp chuyện lớn như vậy, Lâu Xuân Vũ cũng không có khắp nơi nói mình ủy khuất, ngược lại còn an ủi mọi người không cần bận tâm.

[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh MạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ