Chương 104

1K 90 2
                                    

Tề Nhã Nhã hai tay cầm lấy ngón tay đeo nhẫn của Lâu Xuân Vũ, nhìn đi nhìn lại vào chiếc nhẫn này. Trong lòng có sự khó chịu không nói ra được.

"Nhìn đủ chưa? Nếu thích liền tự mình đi mưa một cái a." Lâu Xuân Vũ rút bàn tay từ trong tay Tề Nhã Nhã về, giấu vào trong túi áo.

Tề Nhã Nhã đặt tay lên ngực, cũng không rõ mình rốt cuộc là vì cái gì lại không thoải mái, dù sao chính là khó chịu, giống như lúc ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, tiền lương tới tay liền đã xài hết...

Cửa hàng trực tuyến của Dương Chiêu Đệ càng làm càng tốt, liền dứt khoát mở ra cửa hàng offline đầu tiên của thương hiệu riêng, Lâu Xuân Vũ xem như bằng hữu tốt của nàng, may mắn nhận được thư mời Dương lão bản đặc biệt chuẩn bị, cho nên đặc biệt dành chút thời gian tới đây, kết quả sau khi đến nơi liền bị Tề Nhã Nhã ngăn lại, chỉ lo thảo luận về chiếc nhẫn, đều không có cơ hội thử y phục.

Dương Chiêu Đệ đem cửa hàng offline làm giống một tác phẩm nghệ thuật, khung cửa hàng ở bên ngoài được trải đá cuội màu trắng, lộ ra khí tức hoang vắng, mà toàn bộ không gian được phác thảo bằng những đường nét vuông vắn và thẳng đứng, chỉ có một phiến đá cuội rộng hơn một mét ở chính giữa, là điểm mềm mại duy nhất ở nơi này.

Mà quần áo được bày bán trong cửa hàng offline này có một điểm chung, Lâu Xuân Vũ dùng một chữ để hình dung chính là khốc*, váy không phải là váy chính thống quy củ, một bên là đường viền hoa bị cái kéo cắt đến loạn thấy bát tao, áo khoác cũng là sự pha trộn giữa chất liệu da mát mẻ và chất liệu len mềm mại.

(*Kiểu cool ngầu)

Lâu Xuân Vũ không khỏi nhiều thêm vài lần, luôn cảm thấy loại quần áo rất có hương vị của một người nào đó.

Nàng đem ánh mắt chuyển đến Tề Nhã Nhã bên cạnh, Tề Nhã Nhã nói: "Nhìn ta làm gì?"

"Những y phục này của lão bản ngươi không phải là để cho ngươi mặc sao?" Tuy rằng Lâu Xuân Vũ không hiểu lắm về thiết kế, nhưng mà nàng dựa vào trực giác, đem quần áo cùng Tề Nhã Nhã liên hệ đến cùng nhau.

Tề Nhã Nhã có chút kinh ngạc trước trực giác nhạy cảm của Lâu Xuân Vũ, trên thực tế Lâu Xuân Vũ đoán không sai, Dương Chiêu Đệ nói chính là từ trên người nàng tìm được linh cảm, sau đó làm ra một loạt thiết kế.

Mấu chốt là, "Nàng liền phát cho ta mấy nghìn đồng tiền thưởng cuối năm. Tỏ vẻ gì khác đều không có." Tề Nhã Nhã cảm thấy mình thật sự là chịu ủy khuất, theo lý nàng đã cống hiến rất nhiều cho công ty, công ty có thể nên cho nàng tối thiểu là một vạn tệ tiền thưởng mới đúng.

Lâu Xuân Vũ nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của Tề Nhã Nhã, nói: "Vậy ngươi có muốn từ chức hay không a, đổi một lão bản có nhân tính hơn."

Tề Nhã Nhã trầm mặc, nàng nhún nhún vai, "Kỳ thật Dương lão bản đối với ta rất tốt, khi ta hai bàn tay trắng nàng liền chứa chấp ta, cho ta chỗ ở, còn mang đến cho ta sự ấm áp của gia đình, tuy rằng Dương lão bản lợi dụng ta, nhưng mà đó là bởi vì ta có giá trị để lợi dụng, ta chính là nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng."

[BHTT] Edit - Ta gầy dựng sự nghiệp nuôi dưỡng ngươi a - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh MạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ