Chương 2

19.4K 803 263
                                    


"Anh... anh đừng tưởng nói mấy lời đó thì sẽ doạ được em..."

Tôi lắp bắp, nói không nên câu. Bước chân cũng dịch về phía sau, nhưng tôi càng lùi, Hoàng lại càng tiến, tới khi cảm nhận được sự lạnh lẽo của bức tường, tôi biết mình không còn đường lui nữa rồi.

Hoàng chống một tay lên tường, anh cúi đầu, con ngươi màu hổ phách rũ xuống nhìn tôi. Dáng vẻ như chúa sơn lâm đang quan sát con mồi của mình vùng vẫy giữa sự sống và cái chết.

Khoảng cách này khiến tôi có thể dễ dàng cảm nhận được hương cam Bergamot nhàn nhạt toả ra từ người anh. Rõ ràng, trong truyện tranh thì cảnh nam chính áp nữ chính vào tường lúc nào cũng lãng mạn, nhưng sao tới lượt tôi nó lại thành ra thế này?

Tại sao? Tôi đã sai ở đâu?

"Nhanh nào, anh không có thời gian để đùa với em." Hoàng chìa tay ra trước mặt tôi, ý muốn bảo tôi đưa điện thoại.

Vốn dĩ tôi quay video lại vì tưởng Viết Hoàng bị bắt nạt, phòng trường hợp xấu nhất có thể mang lên làm bằng chứng nộp cho ban giám hiệu. Nhưng sự việc thay đổi tới mức tôi không thể lường được.

Tất nhiên, bộ não của tôi luôn nhạy bén trong việc nghĩ ra những ý tưởng táo bạo.

Ví dụ như ngay lúc này...

"Anh muốn em xoá clip cũng được, nhưng em có một điều kiện." Tôi hất cằm, cố gắng gồng mình, điều quan trọng trong một trận chiến chính là không được để đối phương nhìn thấy điểm yếu.

Hoàng thu người lại, đút tay vào túi quần, anh cau mày hỏi tôi: "Điều kiện gì?"

"Trở thành bạn trai em trong ba tháng." Tôi giơ ba ngón tay lên, nhưng nghĩ lại, liền vội sửa: "À không, chỉ cần hai tháng thôi."

Tôi không biết điều kiện này có nằm trong dự đoán của Hoàng không, nhưng nhìn sắc mặt anh chẳng có vẻ gì là bất ngờ như tôi tưởng tượng cả. Anh nghe xong thì bật cười, lộ ra chiếc má lúm: "Con bé này cũng khá đấy."

"Dạ, em cảm ơn." Tôi nghịch điện thoại trong tay, cũng cố ý bắt chước dáng vẻ ngạo mạn của anh ta: "Anh cứ suy nghĩ đi. Làm người yêu em trong hai tháng hoặc để cả trường nhìn thấy anh đánh người ta tới mức kêu cha gọi mẹ."

Thực ra tôi chỉ nói phóng đại lên thôi, chứ tôi thừa biết ban nãy Viết Hoàng "chơi xấu" dùng bình xịt cay nên mới thắng được mấy người đó. Hoàng cười khẩy, không còn nụ cười dịu dàng như ban nãy, mà giống như... đang chế nhạo tôi thì đúng hơn.

"Anh không chọn gì cả. Tại sao phải làm khó bản thân trong khi có nhiều cách giải quyết nhanh gọn hơn, Khánh Vy nhỉ?"

"Cách nhanh gọn hơn... là dùng vũ lực giải quyết vấn đề à?" Tôi cố ý khích đểu anh, giống như cách Hoàng vừa làm ban nãy.

"Em đoán xem." Nói rồi, Hoàng bỗng vươn tay lên.

Kìa, đừng nói anh ta muốn đánh tôi thật đấy nhé?!

Không! Tôi không muốn!

Slow motion như phim Ấn Độ———

Và...

Giả Đứng ĐắnWhere stories live. Discover now