Chương 34

29.1K 1.8K 246
                                    

Tối đó hai người đều không muốn ăn cơm ngoài, Đào Nguyên chỉ Tống Phi Lan nấu cháo, lại mua hai cái bánh mì sandwich làm lương khô, ăn cho xong bữa.

Sáng hôm sau, cơn mưa dầm dai dẳng đầu xuân cuối cùng cũng chấm dứt, Tống Phi Lan gối đầu lên tay nằm trên giường, vừa nhìn Đào Nguyên mặc quần áo vừa nói: "Anh nhớ ăn sáng nhé, lát nữa em gọi thư ký Trương mua đồ đưa vào phòng cho anh."

Đào Nguyên gật gật đầu, quàng cà vạt vào cổ: "Em cũng vậy, dưới lầu có quán ăn, nếu lười thì anh để sandwich trong tủ lạnh ấy, em cho vào lò viba hâm nóng lên, có sữa nữa."

Tống Phi Lan cười ngồi dậy, cậu ở trần, đưa tay vẫy vẫy anh. Đào Nguyên liền xoay người nhích qua chỗ cậu, Tống Phi Lan cầm lấy chiếc cà vạt, mười ngón tay nhanh nhẹn giúp anh thắt một nút Windsor (1) rất đẹp, lúc thắt xong còn thơm lên má Đào Nguyên một cái, chuẩn nhân thê thụ dặn dò: "Phải ngồi xe lăn, đừng có cậy mạnh."

"Biết rồi." Đào Nguyên cười xoa đầu cậu: "Em ngủ tiếp đi, có gì gọi điện thoại cho anh."

Chờ Đào Nguyên đi khỏi, Tống Phi Lan cũng lăn xuống giường đứng dậy, tốn vài phút gặm hết sandwich trong tủ lạnh, sau đó dựa theo truyền thuyết "Đến càng sớm đồ ăn càng ngon" mặc một cái áo lông đỏ thẫm, ngồi nhầm một chuyến xe, lại lội bộ ngược về nhà đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu.

Nhìn cách cậu đi mua sắm đã biết ngay đây đích thị là một đứa dở hơi, người ta toàn ra chợ mua đồ nấu cơm, chẳng có vị nội trợ nào sáng sớm lại chạy đến siêu thị cả. Hơn nữa ở đây làm gì có siêu thị nào mới 8 giờ sáng đã mở cửa, Tống Phi Lan lạnh teo run rẩy chui vào quán ăn bên cạnh mua một cốc sữa đậu nành nóng, thêm vào cái sandwich còn chưa kịp tiêu hết ban nãy coi như chống đau dạ dày.

Cậu mở điện thoại xem lại "Chuyên mục các bà vợ trẻ" mà mình đã đọc tối qua, đối chiếu danh sách những thứ cần mua. Cuối cùng, lúc 9 giờ lẻ 1 giây Tống tổng vô cùng tự tin cưỡi mây lướt gió phi vào siêu thị. Đôi tay công tử bột của ai đó lúng túng chọn bắp cải, cải trắng, cải thìa trên giá hàng, cảm giác y như hồi đi học bị giáo viên ép giải một bài toán lạ hoắc vậy. Tống Phi Lan cau mày nhìn một vòng, chọn từ đống rau cùng họ Cải mà trông như năm mươi sắc thái ra một cây cải trắng nhìn giống hình minh họa trên mạng nhất. Sau đó, hành trình mua sắm cứ thế lặp đi lặp lại, Tống tổng đen mặt nhìn chằm chằm đám củ quả trên giá, hoàn toàn không nhớ đây là ai và mình là đâu.

Đợi cậu đi ra đã là 10 giờ sáng, chứng sợ xe của Tống tổng bùng nổ, bởi vì cậu là con nhà giàu, sống mấy chục năm trên đời có biết xe bus tuyến nào là tuyến nào đâu, thế nhưng điều đó vẫn không cản được mong muốn mãnh liệt được nấu cơm cho chồng yêu, cuối cùng Tống Phi Lan vẫn kiên quyết đạp xe hai cẳng về nhà.

Cuộc chiến trong phòng bếp còn gay go hơn cuộc chiến trong siêu thị nhiều, Tống Phi Lan đeo tạp dề, hệt như chuẩn bị đi đánh trận mà đổ một thau cải trắng đã bị cậu băm vằm nát bét vào trong chảo dầu, chảo dầu vốn có vẻ im lìm lập tức văng tung tóe, tiếng xèo xèo kinh thiên động địa vang lên. Tống tổng một tay cầm xẻng một tay cầm vung hệt như con mèo đang xù lông phi ra xa hai mét, may là phòng bếp rộng, bằng không chắc cậu đã phi vào tường. Kiểu này mà đổi cái cảnh nền phát là đi đóng phim thảm họa được luôn chứ đùa.

Cuộc sống sau khi kết hôn với sếp [Edit/ Hoàn thành]Where stories live. Discover now